Dư vị giao thừa

bmc

Bánh bèo đã có chủ
Tích tắc… tích tắc… tiếng đồng hồ chậm rãi…Tôi lắng tai nghe tiếng thời gian đang nhích từng bước đến cánh cổng của năm mới.
Tôi mở cửa sổ ngóng ra ngoài trời đêm. Chiếc đèn lồng từ trên gác chiếu vàng, tỏa ánh sáng như muôn ngàn vì sao lấp lánh rơi xuống mặt hồ đang li ti gợn sóng nơi góc sân nhà. Còn hai mươi phút nữa là bước sang năm mới…
Nhà của tôi nằm ở ngoại ô, cách xa không khí ồn ào của thành phố. Từ đây, tôi chỉ có thể thấy được ánh đèn nhỏ xíu nhấp nháy trên những tòa nhà cao vút và tưởng tượng đến một đêm đón giao thừa ồn ào náo nhiệt bởi tiếng nói cười trên những con đường đầy hoa, tràn ngập ánh sáng muôn màu.
Cả ngày hôm nay, mẹ đi chợ sớm rồi tất bật dọn dẹp, trang hoàng nhà cửa đến tận tối mịt, trước lúc giao thừa mẹ chỉ ngả lưng được một chút trên chiếc ghế dựa. Mẹ thức dậy sau tiếng ken két của cánh cửa sổ lúc tôi mở ra. Mẹ bước lại gần tôi, làn gió nhẹ thổi tung mái tóc xoăn bồng bềnh đưa lại hương dầu gội nhẹ nhàng, thanh thoát, tôi khẽ dựa đầu trên vai mẹ, mặt áp vào chiếc áo len hơi ráp nhưng ấm áp đến lạ kỳ.
Tôi reo lên khi nghe tiếng chuông điện thoại vì biết chắc là ba gọi về, chiếc loa ngoài được bật lên để hai mẹ con cùng nói chuyện và được nghe giọng của ba. Tết này, ba đón giao thừa ở quê nội nơi miền Bắc xa xôi, tiết trời ngoài ấy tuy lạnh nhưng cả nhà tụ họp đông đủ đón giao thừa nên đầm ấm hơn, nghe tiếng bà nội vui cười vì tết năm nay có con trai đi xa về làm hai mẹ con tôi cũng vui lây. Giọng ba có vẻ lo lắng nhưng mẹ nhanh chóng trấn an vì mọi việc chuẩn bị giao thừa đã hoàn tất và hai mẹ con đang đợi đón chào khoảnh khắc đầu tiên của năm mới. Ba hứa hai hôm nữa sẽ tranh thủ về để mang một cành đào Nhật Tân mới chớm nụ làm quà cho hai mẹ con.
oOo​
Mẹ ngước nhìn qua cửa sổ “Con thử nhìn lên bầu trời trong lành này, con có cảm nhận được thời gian đang chuyển động không…”
Khoảng xa ngút tầm mắt là một cánh đồng, tôi chỉ nghe được tiếng gió nhưng vẫn thấy chút gì đó nôn nao, hồi hộp… Tôi tập trung lắng tai nghe, chốc chốc lại nhìn sang mẹ và thoáng bắt gặp nụ cười nơi khóe mắt. Tôi không biết được vị thần thời gian đi như thế nào, chậm rãi cùng chiếc xe ngựa cũ kĩ trên con đường ngoằn ngoèo nối giữa những đám mây hay vun vút như chiếc tàu diện lướt trên những đường ray thẳng tắp tiến đến sân ga tương lai. Tôi chỉ có thể cảm nhận thời gian trôi qua được ghi dấu bằng những nếp nhăn trên gương mặt mẹ.
Chợt nghe tiếng pháo bông trong tivi của nhà bác Tư hàng xóm, tôi chạy vào lấy nêu đưa mẹ treo ở cửa chính rồi cùng mẹ thắp nhang lên bàn thờ tổ tiên. Mùi hương trầm ấm áp tỏa khắp nhà, mẹ pha một bình trà hoa lài, tôi xoa bàn tay vào bình trà còn nóng và nhấm nháp một chút mứt gừng mẹ làm.
Không gian mỗi lúc một tĩnh lặng, ánh đèn của những ngôi nhà xung quanh đã tắt. Mẹ đưa tay đóng cửa sổ lại thì nghe tiếng con Milu sủa vang phía dưới nhà. Nghe tiếng sủa, hai mẹ con chắc chắn là có người lạ đang đứng ngoài cổng.
Từ cửa sổ trên gác nhìn qua hàng rào là dáng của hai người và ánh sáng lấp loáng lúc tỏ lúc mờ của chiếc đèn pin. Không thấy tiếng bấm chuông cửa cũng không nghe tiếng gọi. Một người dựa vào một người, tiếng người đàn ông xuỵt xuỵt nhưng con Milu càng sủa to hơn. Mẹ chạy vội xuống nhà dưới, tôi tranh thủ chạy trước mẹ, nhanh tay bật sáng đèn phòng khách và phòng khám bệnh của mẹ.
Mẹ nói: “Chắc có người bị bệnh, con ở trong này để mẹ ra mở cổng nhé”
Tôi níu áo mẹ lại “Khoan đã mẹ, không biết họ là ai mà lại đến khám bệnh vào giờ này, có gì thì họ cũng phải đợi đến sáng mai chứ. Con thấy nguy hiểm quá, thời buổi bây giờ thì làm sao mà tin được người lạ vào lúc khuya lắc khuya lơ này chứ. Ngay đầu năm mới nữa, giao thừa có người bệnh vào nhà xông đất là xui cả năm đó mẹ”
Mẹ không nói gì, chân còn mang đôi dép trong nhà, với tay lấy chiếc chìa khóa trên đầu tủ.
“Không có ba ở nhà con thấy lo lo thế nào, hay là nói họ ngày mai quay lại nhé mẹ”, tôi vẫn nằn nì…
Mẹ nghiêm mặt “Con, họ là khách mà, có khách đến đầu năm sao gọi là xui chứ, bệnh thì phải đợi ban ngày mới bệnh được sao con”
Tôi không nói gì, lấm lét nhìn qua cánh cổng…
oOo​
Đèn ngoài cổng sáng lên soi rõ khuôn mặt người đàn ông đầy mồ hôi và gương mặt người phụ nữ xanh như tàu lá đang dựa trên vai chồng.
Mẹ vừa mở cổng, vừa gọi “Dìu cô ấy vào đây nhanh lên”
Người phụ nữ đầu tóc rối tung, trên người vẫn mặc bộ quần áo ở nhà, chân đã đứng không vững nên người đàn ông nhanh tay ẵm xốc vào giường bệnh. Tay cô ấy vẫn ôm bụng, thở gấp. Mẹ đặt ống nghe rồi lấy ba ngón tay ấn lên bụng của cô gái, nắm được triệu chứng bệnh, mẹ rút vội mũi thuốc giảm đau.
Mẹ quay lại bảo tôi đi lấy chai nước biển rửa sạch rồi đổ nước ấm vào. Tôi nãy giờ chăm chú quan sát, nghe mẹ bảo mới giật mình chạy vào trong tìm vỏ chai nước biển. Trong lúc chờ ấm nước đang nấu trên bếp sôi lên, tôi tự dưng lo lắng cho người phụ nữ ấy quá, không biết cô ấy bị gì mà đau như thế, trong khi nhà nhà đang chìm trong giấc ngủ say thì có người lại bệnh ngay đầu năm như vậy… Tôi miên man với suy nghĩ mà quên không để ý đến chiếc ấm có chút xíu nước trên bếp đang sôi lên ùng ục. Tôi đem ra cho mẹ rồi khẽ nhìn cô ấy, chắc đã bớt đau nên gương mặt giãn dần ra và đỡ xanh hơn.
Mẹ áp chai nước lên mặt xem có nóng quá không rồi nhẹ nhàng lăn vào bụng của cô. Mẹ quay sang hỏi chuyện người đàn ông về bệnh tình trước khi cô gái đến đây, nãy giờ chú ấy không nói câu nào nhưng mặt hiện lên đầy vẻ căng thẳng. Thì ra là chú ấy tìm mãi nhưng không thấy chiếc chuông cửa đâu lại còn sợ tiếng sủa của con Milu làm cả xóm thức giấc nên mới không gọi cửa. Lúc nhìn thấy ánh đèn trên gác còn sáng, chú mới hy vọng vẫn có người còn thức… Hai vợ chồng chú mới chuyển về dãy nhà phía sau con đường lát đá cách nhà tôi hai khu, gần ngôi trường cấp ba nơi tôi đang học…
oOo​

Tôi nằm trên bộ ghế salon gần đó rồi ngủ quên lúc nào không hay. Khi nghe tiếng mẹ mở cổng, tôi dụi mắt nhìn lên đồng hồ lúc này đã gần ba giờ sáng. Mẹ chạy vào phòng lấy chiếc áo khoác choàng lên vai người phụ nữ để khỏi bị cảm lạnh. Hai vợ chồng chú cảm ơn mẹ rối rít rồi ra về…
Trong tiếng gió se sắt của buổi đêm trộn lẫn trong bầu không khí quánh đặc sương, tôi nghe tiếng người đàn ông nói với lại về phía mẹ “Sáng mai, em đi trực ở trường sẽ ghé qua nhà trả lại chị chiếc áo!”
Mẹ chưa kịp vào nhà, tôi đã chạy ra “Chú ấy tên gì mẹ có biết không?”
“Chú ấy tên Phương”
“Ôi, là thầy Phương” tôi đưa hai tay bụm miệng.
“Thầy mới chuyển về trường con, cô Lam chuẩn bị đi học thạc sĩ nên thầy Phương sẽ dạy lớp con môn Văn mẹ ạ”
“Thế mà lúc nãy… con…”, tôi cúi đầu, mắt nhìn xuống đất…
Mẹ xoa đầu tôi “Vừa bước sang năm mới, con gái mẹ đã nhận được một bài học về cuộc sống rồi đấy”
Tôi ngoái đầu nhìn về phía con đường “Hy vọng thầy cô đã về đến nhà…”
Bupbekiwi
 
Top