Có tiếng cười giòn tan đâu đây

Tiểu Li

New Member
Ngày đó mình cùng gia đình đến sinh sống tại một thành phố lớn…xa lạ…bỡ ngỡ…
Buổi sáng nơi công viên gần nhà, giữa đám trẻ con thành thị không quen biết, hai mắt to tròn hướng về một nụ cười giòn tan nơi ghế đá. Hôm đó, mình đã gặp nhỏ, nụ cười giòn tan của nhỏ như ánh nắng rọi sáng vào nét vô tư, hồn nhiên trong tâm hồn non nớt của mình…
cuoi.jpga.jpg
Hai đứa nhóc như hai con chim bé xíu của buổi bình minh đang cất tiếng hót và chính tiếng cười của nhỏ là âm thanh trong trẻo, tươi vui nhất…
Nhỏ, tiếng gọi thân thương dành cho người bạn yêu quý nhất của mình…
***
Mình và nhỏ, hai đứa con gái sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm. Mọi người thường nhìn hai đứa rồi bảo giống như hai chị em. Thế nhưng, nét trẻ con vẫn giữ mãi ở mình, mình mãi vô tư, không lo phiền cho cuộc sống, ba mẹ đã gánh vác hết mọi việc nặng nhẹ trong nhà, gia đình mình thuộc loại đầy đủ. Còn đối với nhỏ, nét dạn dày hiện lên gương mặt như những khó khăn mà nhỏ đã trải qua, cuộc sống mưu sinh vất vả đè nặng lên gia đình nhỏ từng ngày. Ba nhỏ không còn, mẹ nhỏ vẫn hằng ngày miệt mài trên đôi quang gánh giữa phố phường tấp nập vẫn không kiếm nổi bữa ăn ngon, quần áo đẹp cho hai chị em nhỏ.
Nhỏ bình dị, da không trắng, dáng người khẳng khiu như nhành cây mùa thu trước gió, nhưng trên nhành cây ấy, một chiếc lá non vẫn đang vươn lên, bất chấp mọi thử thách khắc nghiệt, ánh mắt của nhỏ ánh lên một nghị lực sống phi thường và nụ cười của nhỏ giòn tan như phá vỡ mọi ngăn cách, tiếp thêm sức mạnh không chỉ cho nhỏ mà cả mọi người xung quanh.
***
Hằng ngày, mình và nhỏ cùng nhau đến lớp, cùng nhau đặt những viên gạch đầu tiên xây dựng một tương lai tốt đẹp. Nhỏ có nghị lực và niềm tin hơn mình, nhỏ siêng năng hơn mọi người trong lớp, những cố gắng của nhỏ hiện lên trong từng điểm số, từng lời khen của thấy cô và bạn bè. Ước mơ của nhỏ cũng bình dị, nhỏ mong sau này sẽ trở thành một cô giáo với nghề nghiệp ổn định, nhỏ có thể lo cho mẹ khi về già, lo cho em học hành và hơn nữa truyền đạt lại kiến thức cho những đứa trẻ không may mắn giống nhỏ. Còn ước mơ của mình lúc nào cũng thực dụng, từ ước mơ làm một giám đốc đến làm một ca sĩ nổi tiếng, mình ước sau này làm nghề gì có thể kiếm được thật nhiều tiền và có nhiều danh vọng. Hai đứa nhìn về hai hướng khác nhau nhưng mình và nhỏ vẫn đang nắm tay nhau tiến bước.
Từ lâu, hơn cả chị em ruột, nhỏ có thể hiểu mọi suy nghĩ của mình. Mình và nhỏ như có một sợi dây vô hình giữa hai tâm hồn, ngay từ cái duyên hai đứa sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm. Những khi buồn chán mình lại nhìn về nhỏ, tìm kiếm nụ cười giòn tan của nhỏ, chỉ như thế thôi, mình cảm thấy cuộc sống này tươi sáng hơn. Và nhỏ còn có một bờ vai vững chắc để mình dựa vào, tâm sự mọi thứ trên đời, nhỏ có một đôi tai biết lắng nghe, một tâm hồn biết thông cảm, sẻ chia và một đôi tay biết nâng đỡ khi mình vấp ngã. Bằng tuổi mình nhưng những suy nghĩ của nhỏ luôn chín chắn hơn mình, mình là con một nhưng cám ơn cuộc sống đã cho mình một người bạn như thế, mình thật may mắn ngay từ khi lọt lòng…
Cuộc sống vẫn êm đẹp và bình yên trôi đi trong đôi mắt của mình và nhỏ, cho đến một ngày… mẹ nhỏ mất sau một cơn bệnh nặng…
***
Mọi gánh nặng đổ ập lên đôi vai nhỏ quá bất ngờ, trước mắt nhỏ, bao niềm tin và hy vọng đều tan biến, mọi ước mơ sụp đổ, cánh cửa tương lai đóng sập trước mắt. Căn nhà mái lá đơn sơ nhưng đầy ắp tiếng cười của nhỏ, nơi trú ngụ đầm ấm, yêu thương của mẹ con nhỏ ngày nào giờ đây lạnh lẽo, âm u, đen tối như cuộc đời của nhỏ.
Một khoảng thời gian dài không còn nụ cười giòn tan của nhỏ mỗi sáng sớm khi nhỏ qua rủ mình đi học, thay vào đó là giọng rao bánh bò của nhỏ. Giữa buổi sáng ồn ào, tấp nập, tiếng rao của nhỏ trong trẻo vang lên đều đặn hòa cùng âm thanh của cuộc sống đánh thức mọi người sau giấc ngủ êm đềm. Nhưng ai biết đâu sau đó là cả một cuộc đời sóng gió, một nỗi buồn, một tâm hồn non nớt đang dần chai sạn, đã bao lần nhỏ rơi nước mắt khi thấy các bạn tay trong tay cắp sách đến trường trong tiếng cười ríu rít. Nước mắt nhỏ làm con đường đang đi bỗng chốc nhòa dần, nhòa dần cùng cơn mưa rào lất phất của buổi sáng lạnh lẽo mùa đông.
Hằng ngày, nhỏ vẫn sang nhà mình cùng với gói bánh bò thật ngon mà nhỏ dành riêng cho mình. Nhỏ say sưa nghe mình kể về những câu chuyện ở lớp, đôi mắt nhỏ lại mở to, trong phút chốc, ánh mắt nhỏ lại sáng lấp lánh khi mình giảng lại cho nhỏ những bài học trên lớp. Tự dặn lòng, mình cố gắng học thật chăm ở lớp để khi về nhà, mình lại trở thành một cô giáo nhỏ. Ngày xưa, mình đã từng không thích làm cô giáo nhưng giờ đây, mình đang cố gắng làm một cô giáo với tất cả tấm lòng dành cho người bạn bất hạnh của mình. Chỉ vì một lý do đơn giản, mình không thể thiếu đi nụ cười giòn tan như pha lê của nhỏ trong cuộc sống này…
***
Một chiều nọ, nhỏ sang nhà mình, mình nhận ra ngay niềm vui trên gương mặt nhỏ. Nhỏ nói một người bà con xa nhận là cô họ của nhỏ mới từ nước ngoài về tìm đến nhà nhỏ, cô ấy bảo sẽ đưa chị em nhỏ ra nước ngoài lo cho ăn học. Niềm ao ước được đi học của nhỏ bao lâu nay giờ đây sắp trở thành hiện thực, hạnh phúc dường như vỡ òa, nhưng không, ánh mắt của nhỏ phút chốc lại trở về suy tư, nhỏ biết, vắng nhỏ mình sẽ buồn biết nhường nào và nhỏ cũng vậy. Chưa bao giờ, suy nghĩ của mình lại chín chắn đến thế, mình nhìn nhỏ mỉm cười, làm sao mình có thể giữ nhỏ ở lại vì một suy nghĩ ích kỷ không muốn mất đi một người bạn thân bao năm gắn bó, mình phải vui khi cuộc sống đã mở ra cho nhỏ và em nhỏ một con đường sáng.
Vậy là một buổi sáng khi trời còn chưa tỏ, phố phường từ hôm nay sẽ vắng giọng rao bánh bò của nhỏ. Nhỏ ra đi với hành lý chỉ vỏn vẹn mấy bộ quần áo và quyển số mà hai đứa đã chăm chút từ ngày nhỏ với biết bao hình ảnh đáng yêu và những nét chữ từ nguệch ngoạc đến khi rõ ràng hơn. Hai đứa ôm nhau, nước mắt tuôn trên vai áo, trời lại tuôn mưa, nước mắt của nhỏ lại một lần nữa hòa vào cơn mưa, trời cũng hiu hắt cho ngày nhỏ đi xa, trời không sáng được vì từ đây vắng tiếng líu lo của hai con chim non đón chào ngày mới. Chiếc máy bay cất cánh mang nhỏ xa khuất vào trong đám mây xám màu… Trời lạnh nhất vào buổi sáng ngày hôm ấy…
***
Mình lại hòa vào guồng quay của học hành, thi cử. Mình tập sống tự lập hơn, chín chắn hơn trong từng suy nghĩ, nhóc con ngày nào giờ đây đã lớn và vẫn thế, vẫn sống trong vòng tay ấm áp của ba mẹ từng ngày, mọi việc dường như quá suôn sẻ trên con đường mình đi. Nhưng đôi lúc, mình chợt thoáng lo lắng vì lâu nay không hề nhận được tin tức gì của nhỏ và rồi suy nghĩ đó được xoa dịu vì sự tin tưởng là nhỏ chắc chắn sẽ được bù đắp một phần nào những gì số phận đã lấy đi của nhỏ.
Hôm qua, mình sung sướng khi nhận được giấy báo thi đậu đại học, mình chìm vào giấc mơ sắp trở thành hiện thực, bốn năm nữa thôi, mình sẽ trở thành một cô giáo đem kiến thức đến những em nhỏ, ước mơ của nhỏ giờ đây đã truyền sang mình một động lực mạnh mẽ. Suy nghĩ đó làm mình lại nhớ đến nhỏ nhiều hơn…
***
Tiếng chuông cửa reo lên làm mình giật mình, chú đưa thư mang đến cho mình một bức thư không còn phẳng phiu, nét chữ trên phong bì khiến mình òa khóc, tay mình run lên, vội vàng mở thư mà cứ sợ nó sẽ rơi khỏi tay mình. Từng dòng chữ trên thư chất chứa bao điều, nước mắt mình cứ thế tuôn ra làm nhòa cả nét mực.
Nhỏ ơi, sao lại thế, thì ra chiếc máy bay ngày ấy đã đưa nhỏ đến một nơi giông bão, những suy nghĩ của nhỏ và mình về một tương lai tốt đẹp, tươi sáng kia lại một lần nữa tan biến, nhạt nhòa như làn khói trong màn đêm u ám…
“Bạn tôi ơi, ước gì bạn ở đây để mình ôm bạn thật chặt, và nếu thời gian trở lại, mình sẽ không cho bạn đi xa, ước gì mình có thể chia sẻ sự may mắn của mình cho bạn. Tại sao cuộc sống lại cho mình quá nhiều trong khi lấy đi của bạn nhiều đến thế, tại sao hai đứa con gái sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm lại không cùng một số phận…”
Ở nơi xa xăm nào đó, nhỏ đang từng ngày làm việc vất vả, bị đánh đập tàn nhẫn, nhỏ không được đi học như lời hứa của bà cô độc ác khi mà mình đang hạnh phúc với tin vui thi đậu đại học. Vậy là chiếc lá non trên nhành cây khẳng khiu đã héo úa, bất lực trước số phận nghiệt ngã, không lối thoát…
***
Trước mắt mình giờ đây hiện lên một đại dương rộng lớn, những cơn sóng to cứ thế đổ ập vào trong suy nghĩ rồi vỡ òa, gió bão cùng bầu trời đen tối khiến cho nước biển tung bọt trắng xóa. Nơi đó vẫn có một con thuyền nhỏ bé đang chống chọi để không bị chìm xuống đáy biển sâu vô tận. Chiếc thuyền ấy đủ sức nổi trên mặt biển đến bao giờ, nó sẽ trôi dạt về đâu hay mất hút giữa biển khơi đang giận dữ…
Nhỏ ơi, biết bao giờ lại được nghe tiếng cười giòn tan như pha lê của nhỏ…
Đến hôm nay, mình nhận ra rằng, nụ cười giòn tan của nhỏ sao quá mong manh… dễ vỡ …
Bupbekiwi
http://www.muctim.com.vn/Vietnam/The-gioi-tuoi-moi-lon/Lam-bao-cung-MTO/2010/5-27/37821/
 
Top