TẠI SAO KENSHIN LẠI YÊU TOMOE ?
Tôi biết đến bộ truyện này rất muộn. Truyện ra từ năm 2002 mà mãi đến mùa hè năm 2005 này sau khi trải qua kì thi tốt nghiệp lớp 9 đầy cam go tôi mới đọc được.
Phải nói rằng mới thi xong, đọc truyện đã thiệt. Lúc tôi đọc hết bộ truyện này, tôi cảm thấy vô cùng hụt hẫng vì đã bước ra khỏi thế giới của truyện Ken shin, bước ra khỏi cái xã hội Minh trị đầy bất công với người dân Nhật khi đã không giữ đúng lời hứa để rồi biến mình thành một nước đế quốc xâm nhập các nước nhỏ bé khác. Tuy nhiên, ở cái xã hội Minh Trị hay Mạc Phủ tưởng chừng như là xem mạng người là cỏ rác đó thì ra giữa người và người với nhau vẫn còn tồn tại nhiều tình cảm cao đẹp, đáng quý, đáng trân trọng đó.
Khi đọc kết thúc bộ truyện xong, cái đọng lại trong đầu tôi không phải là nụ cười mãn nguyện hạnh phúc của Kaoru với đứa con bên Ken shin hay nỗi thương xót cho Kaoru khi cuối cùng phải nhìn người mình yêu chết trong vòng tay của mình qua lời kể về OVA Seisouhen của bạn nào đó ở cuối truyện mà chỉ là nụ cười của Tomoe cùng những câu nói hết sức đơn giản nhưng lắng đọng ở đấy biết bao nhiêu tâm tình của chị.
Trước hết, tôi cũng muốn cám ơn các bạn. Ngay từ lúc mới đọc xong phần hồi ức của Tomoe, tôi cũng đã thích chị ấy rồi nhưng khi lên đây đọc phần thảo luận của các bạn tôi lại thấy cảm thương cho chị ấy nhiều hơn bởi các bạn viết quá hay, quá cảm xúc. Tôi nghĩ chắc hẳn ai trong các bạn ở đây cũng đều yêu quý Tomoe rất nhiều nên mới viết được như vậy.
Tôi cũng không muốn nói gì nhiều vì những gì mà tôi muốn nói các bạn đều đã nói hết trơn rùi ( thậm chí còn nhiều hơn nữa chứ!). Tôi chỉ muốn nói một câu thôi rằng tôi yêu Tomoe rất nhiều. Đối với tôi Tomoe mãi mãi là số 1. Dù rằng tôi có biết Tomoe hơi muộn nhưng cũng chẳng sao.
Như bạn Yukishiro đã từng nói nếu như Kaoru có chết thì bạn ấy vẫn thích Tomoe, còn tôi thì cho dù Tomoe có không chết thì tôi vẫn thích chị ấy. Tôi phải nói thế vì có một số fan bên topic Kaoru dè bỉu rằng fan của Tomoe chỉ thích Tomoe vì chị ấy chết và có số phận đầy bi thương. Nhưng tôi thì không như vậy, tôi thích Tomoe
vì chính bản thân của chị ấy. Cho dù cuộc đời của Tomoe không có nhiều sóng gió, đau khổ mà bình lặng như Kaoru thì tôi vẫn thích chị ấy bởi bản tính của chị ấy. Tôi thích bởi vì tôi rất hiểu nỗi đau khổ của một người không biết bày tỏ cảm xúc của mình ra sao bởi tôi cũng giống như chị ấy...
Người ta nói rằng cuộc đời không ban phát sẵn cho chúng ta bi kịch hay hài kịch mà tự bản thân chúng ta sống như thế nào để biến nó thành như vậy. Tôi đã từng tin là có số phận an bày sắp xếp tất cả nhưng bây giờ thì tôi không tin bởi cuộc đời giống như một vở kịch mà tự mỗi con người là một diễn viên. Bi hay hài kịch là phụ thuộc vào chúng ta. Với Tomoe cũng vậy, có thể số phận chưa hẳn đã sắp xếp bi kịch cho chị mà chính tính tình của chị đã tạo ra cho chị một bi kịch. Tôi có thể nói rằng chị ấy quá nhút nhát. Chính cái tính cách đó của chị ấy đã làm khổ một đời chị. Nhưng nào phải chị có muốn như vậy...cũng chỉ bởi chiến tranh...Tôi nghĩ ở cái thời loạn lạc đó, hạnh phúc mong manh đến nỗi con người ta không chắc sẽ có được nó dù bây giờ nó đang ở trước mắt mình nhưng cũng có thể chỉ trong phút chốc nó bị hủy hoại ngay không chừng. Và Tomoe đã là nạn nhân của thảm cảnh đó rất nhiều lần. Ngay từ lúc còn bé tí, khi nghe tiếng khóc chào đời của đứa em mình, có thể lúc đó, Tomoe đã rất vui thì sao, niềm hạnh phúc đã hiện diện rõ nét trên mặt chị và chị biết đâu đã nở một nụ cười rất tươi khi ôm thằng em nhỏ sơ sinh của mình trong tay...Nhưng rồi chỉ sau phút đó, một vài giây thì mẹ chị chết vì quá yếu ớt. Thế là mọi chuyện lại đổi khác. Tomoe lúc đó không biết là nên khóc hay nên cười đây? Khóc cho người mẹ bất hạnh của mình hay cười vì trong nhà đã có một người con trai để nối dõi dòng họ Yukishiro...? Nhưng không, giữa hai cái đó, Tomoe đã không chọn cái nào cả mà là chị ấy chọn cách phải trở nên mạnh mẽ, kiên cường hơn để bảo vệ cho em mình, cho người cha và cho cái hạnh phúc mà cô biết là rất mong manh trong thời kì đó nhưng hạnh phúc thì lúc nào con người ta ai mà chẳng ao ước.
Thế đấy, cái nghịch cảnh trớ trêu từ hồi nhỏ dường như đã tác động sâu vào trong tâm khảm Tomoe đến nỗi chị ấy không biết rằng từ lúc nào đó mình đã giấu cảm xúc thật trong người. Trong nhà, chỉ có mình chị ấy là phụ nữ để lo những công việc nội trợ, bên cạnh đó áp lực của cuộc sống đã khiến cho chị từ lúc nào đó quên rằng mình cũng cần tìm hạnh phúc. Cái viễn cảnh thưở ấu thơ đã khiến cho chị nghĩ rằng mình không nên cố gắng tìm lấy hạnh phúc vì có tìm được thì rồi nó cũng sẽ dễ dàng đánh mất chỉ trong một phút hay một giây mà thôi. Chính vì thế, khi Kiyosato cầu hôn mình, Tomoe đã quá sung sướng vì không ngờ rằng mình còn có thể tìm được hạnh phúc, mình mà cũng có cái hạnh phúc tình yêu để bảo vệ ngoài cái hạnh phúc gia đình ư ? Ôi! Biết bao nhiêu cảm xúc sung sướng, lâng lâng trong người nhưng Tomoe chẳng nói được câu nào cả khi chợt lúc đó chị lại nhớ tới cái hạnh phúc hụt năm xưa khi mẹ mình vừa mới sinh Enishi ra mà đã chết. Chị không dám khẳng định nhưng cũng không dám phủ nhận rằng hạnh phúc lần này có thật sự bền vững hay không? Lỡ như nó cũng như cái lần trước thì sao? Không ai dám đảm bảo điều gì cả. Và vì thế, thay vì nói rằng: "Em cảm thấy rất hạnh phúc khi anh cầu hôn mình vì bấy lâu nay em đã lo cho gia đình quá nhiều chưa nghĩ đến chuyện đó..." thì tôi nghĩ có lẽ mặt của Tomoe lúc đó rất bình thường giống như hằng ngày chị ấy vẫn hay nói chuyện với Kiyosato: " Cám ơn huynh. Tôi rất vui và chấp nhận lời đề nghị này." Có lẽ là như vậy chăng ?
Chính tính cách của Tomoe đã tạo nên bi kịch cho cuộc đời chị ấy chứ không phải một ai khác. Vì chiến tranh, chị đã chui rúc vào trong cái vỏ bọc của mình để tìm sự an toàn. Nhưng an toàn thì không hẳn là hạnh phúc và cũng bởi chính điều đó đã làm cho chị đau khổ biết chừng nào khi nghe tin Kiyosato chết. Giá mà lúc đó chị có thể cởi bỏ hết những ám ảnh năm xưa cùng niềm tin rằng người đó chắc chắc sẽ đem lại cho mình hạnh phúc, rằng cái hạnh phúc chị đang có là thực chứ không phải là mỏng manh như đóa hoa bạch mai kia thì có lẽ chị đã đủ can đảm để thốt lên với người mình yêu những lời trìu mến thiết tha.
Tại chị mà anh ấy phải chết vì thế dù biết hành động trả thù cũng chẳng thể nào mang anh ấy trở về bên mình nhưng chị vẫn muốn làm cũng bởi chị muốn một lần sống thật với con tim mình. Đúng! Chị đã sống dối lòng rất nhiều lần, khuôn mặt của chị lại khác với những suy nghĩ của chị nhưng lần này thì chị muốn nó đồng nhất với nhau, chị thật sự muốn sống đúng nghĩa dù rằng điều đó không đem lại sự an toàn cho bản thân. Chị thấy căm thù người đã giết chồng mình và muốn trả thù thì phải đi trả thù. Chỉ đơn giản thế thôi.
Nhưng khi gặp Kenshin, có thể chị đã có rất nhiều cơ hội để ra tay (như hạ độc trong thức ăn chẳng hạn) nhưng cái bản chất lương thiện trong con người chị lại làm khổ chị. Chị không cho phép bản thân mình phải giết chết một người khi bản thân mình đã quá hiểu rõ người ấy. Chị cứ những tưởng Kenshin làm sát thủ chỉ vì muốn thỏa ấy định cuồng sát của mình. Nhưng chị đã lầm, khi thấy được khuôn mặt bàng hoàng, thẫn thờ của Kenshin bên chậu nước rửa tay cho sạch máu hay khi vết thương mà chồng chị để lại trên khuôn mặt của huynh ấy chảy máu không ngừng thì chị biết là Kenshin rất hối hận về nhưng việc mình đã làm dù có thể thậm chí chính huynh ấy cũng không biết. Tomoe rất nhạy cảm và đã hiểu được Kenshin chỉ qua một ít biểu hiện của huynh ấy thôi.
Người ta nói rằng tình yêu có rất nhiều kiểu chẳng hạn như: có tình yêu lúc đâu do không hiểu nhau nên cải vã nhưng rồi sau đó mới phát hiện là mình yêu đối phương (như phim hk í), cũng có tình yêu mưa dầm thấm lâu, tình yêu bắt đầu từ tình bạn, tình yêu thời thanh mai trúc mã hay kiểu yêu là cùng nhìn về một hướng...v..v..v... Tình yêu của Kenshin và Tomoe thuộc loại tình yêu là yêu mà quá hiểu nhau. Từ đó nào giờ, Kenshin nghĩ rằng không ai có thể hiểu hết được nội tâm phức tạp của mình, thế nên khi nghe Tomoe hỏi câu : " Huynh dùng thannh kiếm để phân biệt người trung với kẻ gian sao? Nếu hôm qua, trong tay tôi có kiếm, huynh cũng sẽ..." thì Kenshin mới chợt bừng tỉnh vì câu nói tưởng chừng đơn gỉan nhưng đã xoáy sâu vào tâm can của mình. Thì ra, khoảng thời gian qua mình đã làm việc như một cái máy, hễ thấy ai có kiếm thì nghĩ ngay là phải giết để tránh bị lộ thân phận.Lỡ như, có những người rất tốt nhưng vì muốn bảo vệ hạnh phúc của mình, muốn sống được trong thời kì loạn lạc này thì phải dùng tới kiếm
thì sao? Chẳng lẽ họ cũng là người ác à? Chẳng lẽ họ có tội phải đáng giết sao dù thậm chí có thể họ không theo phe mình hay phe địch mà chỉ muốn bảo vệ những thứ mà mình cần bảo vệ? Vậy thì là có tội à? Hay thậm chí những kẻ trong tay không có kiếm nữa...Chắc gì họ là những người tốt? Biết đâu vì họ quyền cao chức trọng không cần vung kiếm để bảo vệ bản thân mà cũng có vô số người bảo vệ thay họ hạnh phúc của họ như ngài Katsura chẳng hạn...? Càng nghĩ Kenshin mới càng thấy rằng trong cuộc chiến này, mình cũng chỉ một con chốt bình thường có thể ngã gục hoặc chết bất cứ lúc nào...thậm chí là chết ngay khi mình còn chưa biết đến hạnh phúc nữa? Mình chỉ bị cuốn vào vòng quay định mệnh này vì muốn có một cuộc sống hạnh phúc mà thôi. Tuy rằng dù đã hiểu, nhưng huynh ấy không thể bỏ dỡ con đường chính nghĩa của mình được vì huynh ấy biết rằng mình làm đúng, huynh ấy tin rằng chế độ mới được thiết lập thì con ngừơi sẽ sống hạnh phúc hơn bây giờ. Sau này, huynh ấy cũng từng nói rằng :" Thực chất, thời kì đó rất khó phân biệt ai đúng ai sai. Họ chỉ cầm kiếm vì muốn làm những thứ mà mình cho là đúng thôi. Ngay cả bản thân tôi cũng không biết mình làm đúng hay sai nhưngvẫn không hối tiếc vì đã làm theo con tim mình" ( tui nhớ mang máng là như vậy hổng biết có đúng không và cũng không nhớ là Kenshin nói lúc nào và nói với ai nữa ).
Nói chung là bởi Kenshin đã nhận ra Tomoe quá hiểu rõ sự bối rối trong bản thân mình nên Kenshin vừa cảm thấy hơi nguy hiểm vì bản thân là một sát thủ mà lại có người hiểu mình đến như vậy mặt khác cũng vừa cảm thấy hình như trái tim mình đập hơi bị trệch nhịp dù chỉ là một ít thôi chẳng hạn như người bình thường thì tim đập từ 70-75 lần một phút còn bây giờ tim Kenshin đập 80 lần một phút chẳng hạn... Tôi nhớ có xem một bộ phim nào đó mà đại loại như nam nhận vật chính là một người rất kiêu ngạo không muốn ai hiểu rõ bản thân mình cả thì đột nhiên nữ nhân vật chính xuất hiện và đã rất thấu hiểu nỗi lòng của nam nhân vật chính lạnh lùng đó. Lúc đó, nam nhân vật chính đã nói rằng :"Tôi cảm thấy vô cùng bực mình vì đã quá hiểu rõ nỗi lòng của tôi giống như thể tâm hồn tôi là một tấm gương mà em có thể nhìn thấy tận tường nó như thế nào. Và tôi ghét cái cảm giác đó." Tôi nghĩ cảm giác lúc ban đầu của Kenshin về Tomoe cũng giống như vậy. Chính bởi thế nên Kenshin không muốn nói gì nhiều hơn cũng như không muốn biểu lộ gì thêm với chị ấy cả chỉ vì sợ rằng Tomoe sẽ ngày càng hiểu hơn nỗi thống khổ trong bản thân mình mà mình luôn muốn che giấu.
Thế nhưng, mọi chuyện đã lại đổi khác theo một cái cách mà Kenshin không hề nghĩ tới. Khi Tomoe đem chăn lên định đắp cho Ken thì Ken đã giật mình tỉnh dậy và với thanh kiếm trên tay thì suýt chút nữa là đã giết chết chị ấy. Lúc đó, Tomoe bị té ngã vô đống sách mà Kenshin đã sắp sẵn trên-trong đó có cả cuốn nhật kí của chị ấy. Thấy vậy, Tomoe mới hỏi :" Huynh đọc nhiều sách đến như vậy à?" Kenshin cũng không hiểu sao lúc đó mình lại nói ra nội tâm của mình cho Tomoe nghe : " Tôi không có thời gian rảnh đọc một cuốn nào cả. Chỉ là trưng cho có sách để nhìn vô bình tâm trở lại mà thôi". Tomoe chỉ nghe một câu nói rất đơn giản của Kenshin như vậy nhưng đã quá đủ để cho chị hiểu tất cả rằng huynh ấy cũng chẳng sung sướng gì khi giết người, hiểu ra để rồi thấy mình lại càng yêu quý Kenshin hơn mà chính bản thân cũng không biết. Tomoe lúc đó đã hiểu rằng bản chất của Kenshin quá lương thiện để làm một sát thủ. Và chị đã vạch ra cái viễn cảnh tương lai mà ngay cả chính Kenshin cũng mong muốn: "Huynh hãy cứ giữ lại những cuốn sách này. Sau khi cuộc chiến tranh kết thúc, tôi hy vọng nếu như huynh về đồng quê sốngthì séo đủ thời gian hơn để đọc hết chồng sách này. Sống trong cảnh yên bình cũng làm huynh bình tâm trở lại" ( tui nhớ mang máng là như vậy. Hổng bít có sai hông ta ). Lúc đó, Kenshin đã thấy mình yếu lòng biết chừng nào, rằng thì ra mình đã rung động trước cái người quá hiểu mình đến một cách đáng ghét. Và thật bất ngờ khi huynh ấy nhận ra rằng đã yêu Tomoe vì Tomoe thấu hiểu hết những ngóc ngách phức tạp trong con người huynh ấy. Thử hỏi giả sử ngược lại lúc ấy người con gái Kenshin gặp không phải là Tomoe mà là Kaoru thì một người con gái ngốc nghếch, suy nghĩ đơn giản và dữ như chằn giống cô ta làm sao có thể thấu hiểu Kenshin đến như thế, làm sao có thể nói được những câu đơn giản nhưng khiến Kenshin phải suy nghĩ để rồi chợt tỉnh ngộ như Tomoe? Tôi không ghét Kaoru lắm nhưng chỉ cảm thấy cho dù là mãi về sau này hình như con người của cô ấy cũng vẫn rất đơn giản, vẫn suy nghĩ những điều tai nghe mắt thấy một cách bình thường nên hình như dù là rất yêu Kenshin nhưng hình như cô ta cũng không hiểu về Ken lắm dù rằng tôi không biết cô ấy không hiểu Ken về điều gì chỉ là cảm nhận như vậy thôi...
Khi hiểu được bây giờ trái tim mình không phải là đập 80 lần trong một phút mà là có thể 90 lần, thậm chí 100 lần mỗi khi gặp Tomoe, hiểu được cái cảm giác hoảng sợ khi xém tí nữa mình đã giết chết người mình yêu thì Kenshin đã trả lời câu hỏi của Tomoe : " Tomoe, cô từng hỏi tôi nếu có kiếm trong tay, tôi có giết cô không. Câu trả lời là không! Tôi sẽ không giết cô! Dù xảy ra chuyện gì tôi cũng không bao giờ làm như thế ". Kenshin đã thề thốt với Tomoe như vậy nhưng Tomoe vẫn không thể nào vui được vì chị biết rằng dù mình có hiểu và cảm thông kẻ thù nhưng thế nào thì huynh ấy vẫn là kẻ thù của mình, vẫn là người đã từng giết chết chồng mình. Một lần nữa, trong việc bộc lộ cảm xúc Tomoe lại cảm thấy khó khăn không biết là mình đang nghĩ vui vì mình đã tìm được một người đàn ông an toàn để chống chọi trong thời loạn lạc này hay buồn vì mình càng ngày yếu lòng đến nỗi không thể giết kẻ mà mình cần phải giết? Vậy đó. Bất cứ lúc nào cũng vậy, Tomoe không hề biết là mình đang cảm thấy vui hay buồn để mà bộc lộ cảm xúc ra sao cho đúng nữa. Với Tomoe thì thật tội nghiệp cho chị khi lúc nào cảm xúc vui buồn cũng lẫn lộn trong con người chị. Không phải là Tomoe muốn tỏ ra lạnh lùng hay vô cảm gì mà chỉ vì Tomoe không biết được bây giờ trạng thái cảm xúc của mình là như thế nào bởi chị ấy luôn ở nửa bờ vực của vui buồn, không có cái nào trọn vẹn cả. Còn gì đáng thương khi mình muốn buồn thật buồn để khóc cho đã hay mình muốn vui thật vui để cười cho to mà cũng không làm được. Chính vì lẽ đó mà khuôn mặt của Tomoe khi Kenshin nói câu đó cũng rất bình thường như mọi ngày chẳng có chút gì gọi là khác biệt cả. Nhưng thật ra khi nhìn hai khung tranh tôi vẫn cảm thấy sự khác biệt nhỏ. Không biết bạn có thấy như vậy không?
Dù rằng Kenshin đã thực sự cho Tomoe 5 tháng sống trong hạnh phúc nhưng tôi vẫn cảm thấy bất công cho Tomoe vì dường như chỉ có Tomoe là thấu hiểu cho nỗi lòng của Kenshin nhưng còn nỗi lòng của Tomoe thì sao? Kenshin có thấu hiểu cho nỗi lòng của chị ấy không? Dường như tuy nhận ra vẻ u buồn trong đôi mắt Tomoe, nhận ra được có nỗi niềm gì đó lẩn khuất trong cái dáng người nhỏ bé, cái mùi hương bạch mai nhưng hình như Kenshin chưa bao giờ thật sự hiểu về Tomoe cả. Kenshin không thể nào chia sẻ những tâm sự của Tomoe để làm cho chị ấy bơt buồn mà chỉ có Tomoe làm cho tâm hồn Kenshin trở lại bình thản. Có lẽ thật bất công cho Tomoe nhưng dường như đúng như ông Katsura nói là Tomoe giống như là một vỏ kiếm cho Kenshin vậy. Ừ! Thanh kiếm sắc bén và nhuốm đầy máu đó bao giờ cũng được vỏ kiếm che chở cho cả nhưng còn vỏ kiếm thì sao chứ? Đâu có cái gì che chở cho vỏ kiếm đâu. Thế nhưng, cái vỏ kiếm đó vẫn rất vui vì được ở gần bên thanh kiếm, được bao bọc cho thanh kiếm để hiểu rõ hơn nội tâm của thanh kiếm. Khi coi phim đến đoạn Tân Đảng biết được chỗ cư trú của nghĩa sĩ Duy Tân và tấn công vào khu vực ấy thì Kenshin buộc phải giết người một lần nữa. Lúc đó cũng có Tomoe ở đó và Kenshin đã bảo Tomoe phải chạy đí, đừng nhìn cảnh mình giết người. Thế nhưng, Tomoe đã không bỏ chạy mà đứng chôn chân tại đó và nói một câu làm tôi rất cảm động :" Không! Tôi không đi đâu. Tôi muốn ở lại đây để thấy cảnh huynh giết người. Tôi muốn hiểu rõ công việc của một sát thủ. Tôi muốn làm vỏ kiếm của huynh" . Và Tomoe đã đứng đó và chứng kiến tất cả để thấy rằng Kenshin giết người nhanh đến nỗi máu không thấm vào quần áo của huynh ấy và nghĩ chắc lúc Kiyosato bị giết cũng giống như vậy. Thấy nhưng Tomoe không ghê tởm vì chị ấy hiểu rằng ý chí, nghị lực để Kenshin có tốc độ rút kiếm nhanh vào loại bậc nhất chẳng qua là vì huynh ấy không muốn chứng kiến cảnh người ta chết quá lâu. Nếu đã lỡ giết người thì huynh ấy muốn nhanh chóng kết thúc sự sống của người ấy để người ấy khỏi phải cảm thấy đau đớn trước khi chết. Có được công phu rút kiếm nhanh ngoài cần một người sư phụ giỏi như thầy Hiko ra thì theo tôi nghĩ cũng còn một phần là do chính cái suy nghĩ đó cùng nghị lực quyết tâm đa giúp huynh ấy đạt được thành công như vậy.
Một cái vỏ kiếm bình thường thợ làm kiếm cũng làm sẵn đồ mài trong đó để mỗi khi người chủ nhân rút kiếm ra thì thanh kiếm còn bén hônồng nghĩa với việc xài kiếm càng nhiều thì thanh kiếm càng được mài niều nên càng bén. Nhưng vỏ kiếm của Tomoe dành cho Kenshin thì lại khác, nó đúng là cũng giúp cho kiếm của Kenshin bén hơn nhưng cũng một phần làm cùn đi sự điên cuồng chính nghĩa trong con người huynh ấy Thử hỏi ngược lại nếu là Kaoru thì cô ta có làm được như vậy không?? Tôi nhớ hình như thậm chí có lần lúc mà Kenshin đấu với cái ông gì đấy trong cái kế hoạch nhân tru mà ổng giỏi tài làm hình nộm tưởng thì thậm chí lúc đó Kaoru còn sợ quá đến mức không dám nhìn Ken đánh mà tưởng như ken đã bị đánh chết rồi khóc hu hu hu đến nỗi Megumi còn phải nhắc là Ken vẫn sống thì cô ta mới dám nhìn. Mà hình như không phải chỉ có lần đó mà rất nhiều lần trong giây phút sinh tử của Kenshin cô ta đã sợ quá đến mức phát khóc luôn mà đúng không /<!--emo&
--><img src='
http://accvn.net/board/html/emoticons/20.gif' border='0' style='vertical-align:middle' alt='20.gif' /><!--endemo--> ? Nếu như cô ấy thật sự yêu Kenshin thì những phút mà cô ta nghĩ là Kenshin gặp nguy hiểm sao không đứng ra hứng chịu đòn dùm Kenshin như Tomoe đã từng đi. Chỉ có biết đứng đó mà khóc thôi à! Cũng may những lần đó Kenshin đều không sao cả nhưng thử hỏi coi lỡ như huynh ấy chết thật mà lúc đó cô ta đã không thể làm gì ngoài việc chỉ đứng khóc thì có phải là đáng trách lắm không ? Càng nghĩ đến Kaoru tôi lại càng cảm thấy thậm chí hình như cô ta còn bắt Kenshin phải làm vỏ kiếm cho mình nữa là. Yêu người mình yêu gì đâu mà chẳng giúp ích được gì cho người ta hết còn làm báo hại thêm.
Thui nói nhiều quá kẻo lại đi lạc đề mất! Tui nói tiếp về Tomoe đây.
Nói chung là Ken shin đã chẳng thể nào chia sẻ được những nỗi niễm phức tạp trong con người Tomoe mãi cho đến cái hôm mà Enishi tìm đến nhà thì Tomoe mới tâm sự với Kenshin và khi nghe Ken hứa: " Tôi sẽ bù đắp quãng thời gian hạnh phúc mà em đã đánh mất trong lúc loạn lạc." thì Tomoe đã cười. Nụ cười thật đẹp biết bao. Đẹp bởi trong nụ cười đó ánh mắt của Tomoe dường như cũng không còn buồn nữa.Tôi luôn tự hỏi không biết lúc đó Kenshin có thấy nụ cười của chị ấy bỏi lúc đó huynh ấy nói mà dường như không quay lại nhìn xem phản ứng của Tomoe như thế nào...Nụ cười đó thật đẹp nhưng cũng giống như là nụ cười thầm của Tomoe mà thôi. Nhưng dẫu sao nhờ Kenshin mà Tomoe cũng đã được một lần sống thật với trái tim mình dù là giây phút đó quá ngắn ngủi vì ngay hôm sau chị lại phải đối mặt với cuộc với bọn Yaminobu ở trong rừng sâu.
Cuối cùng, sau 5 tháng sống với Kenshin dường như Tomoe cũng hiểu được rằng hạnh phúc về một thế giới hoà bình mà Kenshin mơ ước tuy bây giờ có hơi xa vời đó nhưng lại rất cao đẹp. Vì mình cũng là một nạn nhân của chiến tranh nên Tomoe hiểu hơn ai hết cái cuộc sống mà Kenshin mong muốn thật sự chị cũng rất mong muốn được sống trong cái khung cảnh yên bình đó. Bây giờ tuy có nhiều người phải chết để xây dựng một xã hội mới nhưng một đất nước cứ giằng co chiến tranh giữ hai bên mãi thì sẽ lại càng có nhiều người chết hơn nên nhất thiết phải có một bên chiến thắng. Và Tomoe cũng hiểu rằng chế độ phong kiến của nhà Mạc bây giờ cũng dần trở nên thối nát nên Tomoe sẵn sàng bỏ qua mọi tội lỗi của Kenshin để sống không gò bó nữa và cũng để bảo vệ hạnh phúc mà mình đã đánh mất 2 lần. Sống trong chiến tranh thì ai mà chẳng phải bị mất người thân, vả lại nếu như Kenshin chết thì đã sao chứ trong khi đó thì Kiyosato cũng không thể sống lại và thật ra số người mà Kenshin bảo vệ nhiều hơn số người huynh ấy phải giết. Nghĩ như thế nên Tomoe đã hoàn toàn xóa bỏ mọi hận thù đối với Kenshin nhưng sự thật vẫn là sự thật dù nó có phũ phàng đến cách mấy nên chị ấy đã nói: " Đây là người đã cướp mất hạnh phúc của tôi nhưng đồng thời cũng là người đã đem lại cho tôi hạnh phúc mới." Thật sự trái tim chị vẫn chia ra làm làm 2 nửa cho đến tận giây phút cuối cùng của cuộc đời. Khi tôi nhìn thấy chị cười trước lúc chết tôi cứ ngỡ rằng chị phải hạnh phúc lắm chứ. Nhưng thật sự khi nhìn khuôn mặt chị lúc chết thì tôi thấy không thanh thản chút nào mà dường như vẫn còn lẩn khuất đâu đó nỗi buồn. Có thể là ngay sau khi chị cười xong thì chị lại nhớ đến bổn phận mà mình chưa làm tròn với Kiyosato, ân tình mà mình chưa trả cho anh ta nên chỉ cười với Kenshin một chút thôi. Có thể cái giây phút đó có ngắn hơn 1 giây nữa nhưng đó là giây phút mà Tomoe đã sống vô cùng hạnh phúc. Tomoe đã bỏ cái vỏ bọc an toàn ra để tìm lấy hạnh phúc dù rằng hạnh phúc đó phải đánh đổi bằng cái chêt của chính bản thân chị. Tại sao lại như thế? Tại sao chị lại phải sống khổ sở đến như vậy? Tại sao chị phải chết? Câu hỏi của Dark vẫn còn vang vọng mãi trong tâm trí của tôi. Và tôi cũng thú thiệt là mình vô cùng tức khi vẫn chưa tìm ra câu trả lời. Đúng thật là như Dark nói đọc truyện để gủai trí chi mà đọc xong không giải trí gì được hết lại cứ lôi mình vô những suy nghĩ phức tạp của nhân vật, cho mình thương xót cho số phận của nhân vật để rồi mãi hoài lẩn quẩn với những câu hỏi mà mình không có câu trả lời?
À! Mà đúng rồi. Tôi cứ thắc mắc hoài không hiểu tại sao câu nói cuối cùng của cuộc đời mà Tomoe dành cho Kenshin lại đơn giản đến thế :"Vậy là ổn rồi. Không sao đâu Kenshin đừng khóc". Cho dù là phụ nữ Nhật Bản có quan trọng chữ trung, chữ phục tùng với chồng như thế nào đi chăng nữa nhưng cái giờ phút đó dẫu sao cũng là cuối cuộc đời rồi mà...Tại sao Tomoe không nói những lời hoa mĩ giống như Yumi đã từng nói với Makoto trước lúc chết :" Thiếp cảm thấy rất sung sướng vì cuối cùng đã làm được điều gì đó cho chàng. Makoto chàng phải thắng." ? Khi tự hỏi mình câu hỏi đó tôi cũng chợt hiểu ra rằng tình yêu của Tomoe cao đẹp biết chừng nào. Đúng vậy! Tomoe không phải yêu Kenshin bằng lời nói mà là bằng nhũng hành động cụ thể, bằng tất cả sự đồng cảm trong tâm hồn của một người con gái lương thiện hơn bất cứ ai. Mà đúng thật là nghĩ lại từ đầu đến cuối câu chuyện tình giữa Kenshin va Tomoe chẳng hề có bất cứ chi tiết lãng mạn nào cả trừ cái buổi hoàng hôn ảm đạm Tomoe đã nói với Kenshin : " Nếu được, không cần phải giả trang mà chúng ta hãy sống thật với nhau." Lúc đó, lời nói của Tomoe cũng thật là giản dị nhưng nhìn khuôn mặt thì mới thấy lời nói đó chân thành biết bao nhiêu. Và những cuộc đối thoại giữa hai người cũng vậy: rất ít, ngắn gọn, súc tích mà chẳng hề lãng mạn gì cả nhưng qua những lời nói đó đều bộc lộ sự thông hiểu nhau thật sự chân thành sâu sắc hơn mọi lời nói hoa mỹ. Có thể nói, tình yêu giữa Kenshin và Tomoe tuy nói ít nhưng mà còn hơn cả hàng ngàn lời hoa mĩ tuy chỉ diễn ra trong khoảng thời gian ngắn nhưng hình như còn hơn cả mối tình dài những mấy năm trời mà vô vị vô cùng giữa Kenshin và Kaoru.
Tôi thật sự thích tình yêu của Kenshin và Tomoe nghĩa là yêu là cùng nhìn về một hướng, là đồng cảm với nhau và thông cảm cho những lỗi lầm của nhau một cách sâu sắc.
Theo tui nghĩ, tình yêu của Kenshin và Kaoru chỉ là kiểu tình yêu mưa dầm thấm lâu mà thôi . Kaoru thật sự chỉ có lợi thế là sống lâu hơn Tomoe mà thôi.
Dù đã viết rất dài nhưng tôi vẫn cảm thấy mình viết như vậy là không đủ cho quãng đời đây bất hạnh cũng như những gì mà Tomoe phải chịu đựng nhưng thực sự tôi cũng không còn biết viết thêm gì nữa vì có những suy nghĩ mình đồng cảm trong lòng mà có cái gì đó rất khó viết ra. Tôi cũng đã vẽ rất nhiều hình của Tomoe đến nỗi bây giờ không cần nhìn vào quyển truyện ở bất cứ nơi đâu tôi cũng có thể phát thảo nhanh chân dung của Tomoe nữa nhưng mà tôi vẫn nghĩ những việc mình làm cho Tomoe cũng còn quá ít so với các bạn. Qủa là đúng như các bạn nói yêu Tomoe nhiều nhưng chẳng viết được bao nhiêu.
Tôi thật sự rất vui khi biết được trang web accvn này vì qua đó mình được bày tỏ những tâm tình của mình. Và tui thật sự rất thích chuyên mục nhân vật yêu thích .
Thôi! Tui mỏi tay quá gòi! Chắc phải dừng lại ở đây thui! Nhưng cuối cùng, trên tất cả hàng ngàn, hàng vạn lời nói tui chỉ muốn nói một câu:
TOMOE LÀ SỐ 1 ! MÃI MÃI ĐỐI VỚI TÔI VẪN NHƯ VẬY.