Eva cô quạnh

moonyAnn

Active Member
Eva cô quạnh


Em nằm trong danh sách của những người đàn bà. Không có đàn ông. Dẫu vẫn có một trái tim nóng hổi (Trái tim thèm một điều tội lỗi. Được yêu và được phản bội chính mình!)



Ôi những Eva đôi mắt quầng xanh. Đêm thao thức những nỗi buồn trong ngực. Những vết rạn đầu đời tấm tức. Như con chim che mặt trước cành cong. Khi tình yêu sủi bọt phút sau cùng. Lời tuyên hứa một mình. Đã nói.



Những trái tim Eva bối rối. Trái tim khôn ngoan - khờ khạo - ngu đần. Bàng hoàng sau câu nói vĩ nhân. (Vĩ nhân đúng là vĩ nhân khi thốt thành lời nói). Ôi trái tim em thèm một điều tội lỗi. Được yêu và phản bội chính mình...



Anh thân yêu, cảm ơn anh đã nói những lời không uốn lưỡi.Đó là sự chứng tỏ rất không uốn lưỡi về mặt con người. Đừng trách móc em về sự tuyệt đối - cái đó chỉ thể hiện khi em đã là của anh ở trong anh và vì anh tất cả - dù chỉ trong một giai đoạn nào... Đừng vinh xưng cho em những điều to lớn quá bởi em nguyên thủy chỉ là đàn bà, chút pha lẫn chất đàn ông thật không đáng kể.



Em - trước hết cần tình yêu như sự sống cần hơi thở. Sự cần thiết dung tục nhưng cũng rất người, sự cần thiết đó lẽ nào lại nảy nở trong trái tim của một thiên thần? - Không, không có Lucife cũng chẳng có Angel nào ở đây, chỉ có em thèm sống khao khát sống đồng thời lại kinh tởm sự sống...Vì con đường em đi không bằng phẳng như mọi người, muốn vượt qua em phải tự tạo các vực sâu gò cao để tập cho quen sự chịu đựng. Đôi khi thành quả là vàng mà cũng đôi khi tan nát hết. Em vì thế lúc là bông súng lúc lại là bông sen - Đó là điều dĩ nhiên không tránh khỏi.



Cảm ơn anh đã nói những điều không uốn lưỡi. anh mơ ước em sẽ khóc lóc tuyệt vọng và trả thù (!), ước gì em còn đủ rung động để thực hiện một trong những điều ấy cho anh, vì anh dẫu phải là lần cuối cùng. Tiếc thay em chỉ bắt được sự dửng dưng và một cảm giác mơ hồ thú vị vì mãi cho đến phút này anh vẫn chưa hiểu anh đã mâu thuẫn với chính anh như thế nào, anh đã nông nỗi và bồng bột như thế nào - làm sao anh có thề hiểu em? ...



Và Em - với tất cả sự rồ dại của mình đã tạo nên vỏ bọc, có kiêu ngạo gì đâu trong bản chất, đó chỉ là lớp áo giáp, một thứ vũ khí. Nếu anh rơi thẳng vào sự tuyệt vọng của hy vọng thì tức là em -- đã - đau - đớn - thành - công. Hugo đã nói rằng - "Hình phạt lớn nhất của đàn bà là không có đàn ông". Em rất sợ hình phạt ấy đồng thời lại xung phong chọn...Ôi biết làm sao? Anh nồng nàn mà buốt giá, sôi nổi mà tẻ nhạt, già cỗi mà trẻ thơ... những điều đó đã làm em không thể không yêu mà không đau khổ, lăn xả đến gần mà vẫn nghĩ đến chia xa...





Anh thân yêu và duy nhất, anh cuồng ngông và dại dột. Bây giờ chúng mình không còn là của nhau, khởi đầu một cuộc tình tiếp theo đối với Anh thật là dễ dãi; còn em nửa muốn quay đi nửa còn ngoái lại; kỉ niệm lẽ đâu đem phân phát cho mọi người; kỉ niệm đâu thẳng cánh dập vùi, tình yêu lẽ đâu trở thành thù hận bởi gương soi thấy trái tim quằn nặng, vất bỏ đi những vết chém nhọc nhằn những lời nói không hề uốn lưỡi và vinh hiển sao cho lời thú tội vì một tình yêu vĩnh cửu tuyệt vời...



Em tha thứ cho Anh!!!
 
Top