Cánh Hoa Pansy

Tina_Phương

Phụng Tỉ
Staff member
*Lời Ngỏ:
Truyện viết từ Hồi ký của một nữ nghệ sĩ violin kiêm vũ công gốc Việt quốc tịch Ý, hiện định cư tại Ý. Xin mạn phép và được sự đồng ý thay đổi tên một vài nhân vật trong câu truyện thật

*CHƯƠNG 1: Ngày đầu đến xứ người

Chiếc phi cơ cất cánh từ phi trường Nội Bài đáp xuống Narita, con bé lạ lẫm nghệt mặt ra nhìn khung cảnh phi trường xa lạ nhộp nhịp, những con người cũng lạ lẫm, họ nói thứ tiếng gì con bé không thể hiểu không giống như ở nhà bố mẹ anh chị hay nói, thứ gì cũng lạ...Con bé đã biết đọc rất khá nhưng cũng không thể đọc được những dòng chữ trên mấy tấm bảng lớn, con bé dường như cảm thấy một nỗi sợ hãi ập đến, nó nắm chặt bàn tay người phụ nữ đi cùng:
- Buông ra nào, bấu víu mãi
Con bé sững sờ hốt hoảng đánh rơi con búp bê nhỏ mà chị nó giúi cho nó lúc chia tay vì câu nạt chứa đầy sự gắt gỏng của người mà nó vốn quý mến, trước đây mỗi khi đến nhà nó chơi, có khi nào bà ấy mắng nó thế đâu, người đàn bà dứt tay con bé ra khỏi tay mình để kéo lê cái vali, lúi cúi nhặt con búp bê, con bé hoảng sợ lúp xúp chạy theo sau như sợ người đàn bà đó đi mất, bởi vì mọi thứ xung quanh nó đều lạ lẫm. Năm đó con bé mới 6 tuổi.

Ngồi trên chiếc xe bóng loáng, con bé cứ thích mê cái cảm giác êm dịu của nệm nhung, mọi thứ trong chiếc xe đều đẹp, con bé di tay sờ mọi thứ xung quanh nó, nhảy nhổm người nhún lên chiếc nệm êm ái vỗ tay cười, bỗng giật thót người vì tiếng người đàn bà đi cùng:
- Ngồi im, muốn chết hả, nghịch ngợm quá ai chịu nổi. Có tin ta đánh con không ?
Rón rén ngồi thu mình lại nơi góc xe, con bé sợ hãi nhớ ánh mắt dữ dằn và giọng nói hằn học của người đàn bà ấy. Nó ngạc nhiên và tủi thân, nó có làm gì đâu mà bà mắng nó thế, trước đây mỗi khi gặp nó bà rất dịu dàng, hôm nay cho kẹo, hôm khác cho quà, bà hay ôm nó vào lòng rồi chải tóc cho nó kia mà, bà khen nó xinh, bà hay dẫn nó đi chơi....Đôi mắt thơ ngây đầy hoảng sợ nhìn trân trối của con bé khiến người đàn bà chợt dịu giọng xuống :
- Ngồi đàng hoàng không khi thắng xe lại con sẽ té vỡ mặt, hiểu không?
- Dạ..
Căn nhà lộng lẫy hiện ra trước mắt con bé khiến nó há hốc mồm mà nhìn, đẹp quá, sang trọng quá, căn nhà to lớn khiến nó nhớ ngôi nhà bé tẹo của bố mẹ, đôi mắt to tròn của nó sáng lên lạ lẫm, tiếng một người đàn ông vang lên sau lưng:
- Thưa bà chủ mới về
- Ông thu xếp căn phòng cho con bé này chưa?
- Thưa bà đã xong. Ôi, cô chủ nhỏ đây hả bà, xinh quá.
- Thôi đừng nhiều lời, ông dẫn nó vào cho bà Migi tắm rửa thay quần áo rồi cho nó ăn uống, tôi đến xưởng, lát nữa tôi về nói rõ mọi việc, nhớ là không để nó phá phách lung tung, con bé này nghịch ngợm lắm.
- Vâng, thưa bà.
Nói xong bà quay ra chiếc xe, con bé chạy theo níu tay bà:
- Cho con theo với, con sợ ông có râu kia
- Vào nhà, nghe không, lát nữa ta về.
Con bé rụt cổ trước giọng quát lớn tiếng nghiêm khắc của người đàn bà, nó luôn là con bé biết vâng lời, nép sát mình vào cánh cửa nhìn theo chiếc xe màu đen bóng lộn rời khỏi khoảng sân rộng, khuất sau những rặng cây cao vút, một nỗi sợ hãi bao trùm lấy nó, len lén nhìn người đàn ông có bộ râu như kín cả mặt..
- Cô chủ, đừng sợ, ta không làm hại cháu
Quay mặt vào nhà trong ông gọi lớn:
- Bà Migi đâu rồi ra đây mau
- Vâng tôi đây ông quản gia, làm gì mà ông hét to thế?
- Bà chủ bảo bà đưa cô chủ vào tắm rửa và cho ăn uống, có vẻ con bé đói lắm rồi
- Hiểu rồi, ối giào con bé xinh quá, đi theo ta bé con
Con bé hoảng sợ nhìn người đàn bà lạ mặt với thân hình to như bức tường sừng sững đứng trước mặt đang chìa tay về phía nó, nó bỗng khóc thét lên vùng chạy trước cặp mắt kinh ngạc của cả hai người
- Này ông quản gia , tôi đáng sợ lắm sao mà con bé phản ứng ghê thế?
- Bà còn hỏi à, nhìn cặp mắt trợn ngược của bà tôi còn sợ huống hồ gì một con bé con
- Oài, ông còn không mau đuổi theo con bé, nhỡ nó lạc mất thì không yên với bà chủ..
Người đàn ông có bộ râu rậm hấp tấp đuổi theo con bé.
Về phía con bé, cứ hướng thẳng về phía khu vườn xanh um mênh mông phía trước mặt như muốn chạy trốn, trong lòng con bé chỉ có mỗi suy nghĩ, phải thoát khỏi người đàn bà to béo có đôi mắt trợn to hung dữ kia, vừa chạy vừa khóc vừa sợ hãi, bỗng đổ ụp lao thẳng cả người vào một ai đó chắn trước mặt, là ông râu rậm, con bé hoảng sợ vùng vẫy để thoát. Nhưng bàn tay cứng như sắt của ông quản gia đã giữ chặt lấy nó:
- Bình tĩnh nào cô chủ, ta không làm hại cháu đâu, ta là người tốt, là người tốt cháu hiểu không?
- Râu ông ghê quá, cháu sợ....
- Nhưng ta không làm hại cháu, thôi nào nín khóc đi theo ta, chắc cháu đói rồi
Thút thít nấc từng hồi một lúc sau con bé cũng ngoan ngoãn đi theo ông quản gia, nó nhận ra ngoại trừ bộ râu rậm, ông có một cái giọng rất ấm và ánh mắt của ông trông rất hiền, ngoài ra ông nói cái thứ tiếng mà nó vẫn thường nghe khi còn ở bên bố mẹ, bỗng nhiên con bé có cái cảm giác tin tưởng người đàn ông này, bàn tay nhỏ nhắn của nó nắm chặt ngón tay ông và bước theo.

Ông quản gia dắt con bé vào căn phòng nhỏ nơi cuối dãy lầu, đôi mắt con bé tròn xoe đầy ngạc nhiên , cái gì cũng đẹp, trong phòng là một chiếc giường bé bé trải khăn màu hồnǵ, bên cạnh là cái bàn và một cái tủ nhỏ cũng màu hồng, là thứ màu con bé rất thích, bên tay trái là cửa sổ nhỏ trông ra khu vườn đầy hoa violet đang nở rộ, rèm cửa cũng màu hồng...
- Phòng cháu đây, cháu thích không?
- Thích ạ, đẹp quá ông ơi!
- Thế ở VN cháu không có phòng à
- Dạ không, nhà cháu bé lắm không to như nhà này đâu, cháu ngủ chung với mẹ và chị, mà VN là đâu hả ông, còn đây là đâu? Lát ông đưa cháu về nhà bố mẹ cháu nhé, cháu giới thiệu ông với bố
- Ô hay con bé này, sao về được, ở đây xa nhà cháu lắm, đây là Nhật Bản
- Cháu muốn về nhà cơ
- Nào ngoan đi, không được khóc lát ông dẫn đi xem mấy con khỉ và nghe chim hót
- Ông nhớ nhá, không được gạt cháu
- Ừ, ta hứa..
Con bé thích quá nhảy lên giường nệm êm ái thơm tho nhún nhảy, nó quên mất sự sợ hãi có trong lòng, nó quên mất nỗi nhớ khi phải xa bố mẹ, xa anh chị....
- Nào, bây giờ thì ăn nhé
Con bé lại giật bắn người vì giọng nói oang oang của người đàn bà to lớn ban nãy xuất hiện ngoài cửa, nó hoảng sợ nấp vào sau lưng ông quản gia mà có cảm giác đôi chân run như cầy sấy, nó sợ người đàn bà này ghê gớm
- Này bà Migi nhỏ tiếng thôi, bà làm con bé nó sợ
- ha ha tôi nói thế là nhỏ lắm rồi đấy ông ạ, tập cho nó quen đi chứ, này bé con, ăn đi, lát ta quay lại mà chưa hết ta phét vào mông đấy
Con bé sợ hãi nắm chặt áo ông quản gia len lén nhìn bà Migi ra khỏi cửa, tim đập thình thịch
- Cô chủ đừng sợ, bà ấy lớn tiếng thế thôi nhưng tốt lắm, rồi cháu sẽ thấy
- Bà ấy không thích cháu, bà ấy làm cháu sợ...
- Không phải đâu cháu..
- Ông đừng cho bà ấy vào đây nữa nhé ông
- Đừng lo, bà ấy không ăn thịt cháu đâu, sau này là bà ấy chăm sóc cho cháu đấy, bà ấy nấu đồ rất ngon, cháu ăn thử đi
- Cháu ứ chịu, là ông cơ..
- Ta ư? Không được, công việc của ta rất nhiều, nhưng ta sẽ đến chơi với cháu khi ta rảnh
- Ông hứa nhé
- Ừ, bây giờ cháu ăn ngoan nào.

Tiếng xe hơi ngoài sân vọng vào căn phòng, ông quản gia hấp tấp đi ra, con bé vội vã chạy theo quên cả xỏ giày, nó linh cảm người đàn bà kia đã về, nó mong bà về lắm, nhìn thấy bà bước ra từ cửa xe, nó nhào tới muốn nắm tay bà, chợt nó sững lại suýt té vì cái hất tay của bà, khiến bàn tay nhỏ bé của nó buông lõng rơi xuống, bà nhìn nó lãnh đạm và lớn tiếng hỏi ông quản gia:
- Này ông Kirin, mọi việc trong nhà ổn chứ, con bé này ăn uống gì chưa?
- Thưa bà, đã xong, cô chủ ngoan lắm ạ
- Tốt, đi vào nhà, từ nay sắp tới cấm chạy chân đất ra đây nghe chưa Ngọc. Mà này, bắt đầu từ hôm nay ta gọi con là Yumi, quên cái tên cúng cơm đi nhé, hiểu chửa? Ông Kirin vào bảo mọi người trong nhà ra phòng khách chờ tôi.
- Vâng, thưa bà.
Con bé lầm lũi theo sau người đàn bà, cái cảm giác hụt hẫn và tủi thân vây chặt lấy nó, mắt nó cay cay, có một điều gì đó vỡ tan trong lòng nó, một cái gì đó thật khó diễn tả.
- Mọi người nghe đây, kể từ hôm nay con bé này sẽ sống ở đây, tên nó là Yumi, con gái nuôi của ta mang từ VN sang, nhưng không phải vì thế mà nó không làm gì, vài bữa nó quen mọi thứ trong nhà ta giao nó cho bà nhé Migi, dạy bảo nó cho tốt, một tháng sau ta sẽ đưa nó về Hokkaido. Xong rồi, ai việc nấy về vị trí hết đi. Còn Yumi, đi lên phòng của con ngay và ở yên đó.
Con bé vẫn ngẩn người ra nhìn mọi điều xung quanh, nó chẳng hiểu gì cả, nó cũng không hiểu vì sao mẹ nuôi nó gọi nó là Yumi, tên nó là Ngọc cơ mà...Nó bỗng sợ hãi giọng nói nghiêm khắc của bà, ngạc nhiên nhìn mọi người cúi gập đầu tuân theo lệnh bà rất cung kính.
- Yumi, nghe ta nói không hả, đi nhanh!
- Con...?
- Đúng, ta nói con đấy, từ nay con là Yumi, nhớ chửa?
- Tại sao ạ?
- Cấm hỏi, bây giờ về phòng, không được đi lung tung, ta bảo gì thì nghe đó, cấm thắc mắc, hiểu chửa? Sáng mai đi với ta sang sở di trú làm giấy tờ...
Con bé bước lầm lũi lên cầu thang về căn phòng người ta dành riêng cho nó, những gì mẹ nuôi nói nó chẳng hiểu gì cả, nó chẳng biết sở di trú là gì...̀, nó cũng chẳng thể hiểu tại sao nó phải mang cái tên là Yumi....tâm hồn bé thơ của nó chỉ biết một điều bà ấy khác nhiều quá, nó không còn nhận ra người đàn bà luôn âu yếm yêu thương nó ngày trước, một cảm giác hụt hẫn đọng lại nơi tâm hồn vốn nhạy cảm của nó, bỗng nhiên nó nhớ bố mẹ nó quá, nó nhớ ngôi nhà nhỏ nhưng ngập tiếng cười, nó nhớ chị nó, anh nó....Một cảm giác mất mát tủi thân khiến nước mắt nó trào ra, nó vốn là một con bé rất nhạy cảm....và khôn trước tuổi....ở nhà nó ai cũng bảo thế....nhưng nó mới tròn 6 tuổi ....

Ngày đầu tiên con bé đến xứ người............
 

Tina_Phương

Phụng Tỉ
Staff member
CHƯƠNG II : Lằn Roi Đầu Tiên Hai tuần trôi qua thật nhanh, con bé đã bắt đầu quen với cuộc sống của ngôi nhà này, giờ đây bà Migi không còn đáng sợ trong mắt nó, từ bao giờ nó trở thành cái đuôi của bà, luôn đi theo bà khắp mọi nơi trong căn nhà to lớn này. Giọng nói oang oang như sấm rền của bà Migi không còn làm nó sợ hãi nữa, bà Migi rất hay quát nạt nó nhưng lại luôn dành cho nó những món ăn thật ngon, những chùm nho chín mọng hái từ vườn...bà Migi luôn vuốt tóc thắt bím cho nó, cột trên đầu nó những cái nơ xinh xinh và chúc nó ngủ ngon...và bà Migi lại rất thích nghe con bé hát
- Yumi ngoan, hát cho ta nghe bài nào mà cháu thích, bài gì mà hôm qua ta thấy cháu đứng ngoài vườn với ông Kirin múa máy chân tay quay vòng vòng đó
- “Kìa con bướm vàng” ạ, bài đó cô giáo cháu dạy đấy bà ạ
- Hát và múa lại ta xem nào
- Đúng đấy bé cưng, múa cho các cô xem đi bé

Hai chị giúp việc trong nhà cũng vỗ tay khuyến khích, con bé nhoẻn miệng cười thật xinh, cái miệng cười có cái răng khểnh bé bé khiến gương mặt con bé luôn sáng rỡ. Xoè chiếc váy, con bé cất giọng hát “Kìa con bướm vàng kìa con bướm vàng. Xoè đôi cánh...bươm bướm bay....”. Tiếng vỗ tay nhịp theo khiến con bé thích thú xoay vòng tròn vung tay múa rất hồn nhiên...
Những người trong ngôi nhà này có vẻ rất thích con bé vì con bé rất ngoan, lễ phép và biết nghe lời, cái giọng Hà Nội thỏ thẻ của nó ai nghe cũng thương, ai cũng khen nó thông minh và xinh xắn, chỉ duy nhất một người, một người mà nó yêu quý bao lâu lại luôn thờ ơ lãnh đạm với nó. Mọi người trong nhà càng yêu quý con bé thì bà lại càng thờ ơ khó chịu ra mặt. Bà rất ít khi ở nhà, nhưng mỗi khi về bao giờ cũng là một câu ra lệnh nghiêm khắc dành cho nó kèm cái nhìn lãnh đạm. Nó bỗng nhận ra, ngoại trừ những câu ra lệnh nghiêm khắc dành cho nó phải làm thế này phải thế khác thì nó không còn nhận được ở bà sự trìu mến như ngày nó còn sống với bố mẹ...

Nheo cặp mắt to tròn thơ ngây, con bé ngồi xếp bằng trên thảm cỏ xanh ngẩng lên nhìn những đám mây bay trên trời cao, những hình thù thật lạ, con bé bật cười khúc khích tưởng tưởng hình một chú gấu, rồi chú thỏ với đôi tai dài...
- Yumi, vào đây ngay
Con bé giật bắn người vì cái giọng nghiêm khắc quen thuộc của mẹ nuôi
- Mới bé tẹo mà cứ mơ mộng như con gái mẹ hắn vậy, ai cho phép con ngồi ngoài đó, vào giúp bà Migi dọn bàn, nhanh!
Bao giờ cũng vậy, lời bà luôn là những từ đanh thép mệnh lệnh với nó, hốt hoảng xỏ chân vào đôi dép, con bé tất tả chạy vào bếp. Kéo cái ghế lại gần tủ ly chén, nó trèo lên mở tủ lấy chén, với bàn tay nhỏ xíu lấy cái khăn.....bỗng...rầm...cái ghế trơn trượt gãy chân kéo cả thân hình bé nhỏ xuống đất cùng mấy cái chén thuỷ tinh đắt tiền văng ra xa vỡ tan, chiếc rơi khô khốc loảng xoảng của những mảnh thuỷ tinh khiến gương mặt nó tái mét, lấm lét nép xa khỏi đống chén bị vỡ, nhìn ra phía cửa, điều đầu tiên nó nhìn thấy là ánh mắt dữ tợn của mẹ nuôi đang chiếu thẳng vào nó và đang tiến lại gần..
“Bốp”...một cái tát nảy lửa giáng thẳng vào gương mặt nhỏ nhắn đang xanh mét vì sợ khiến nước mắt nó ràn rụa, tối tăm cả mặt mũi...loạng choạng té úp mặt xuống nền nhà...Chưa kịp định thần nó đã nghe giọng nạt rất lớn của mẹ nuôi:
- Mày định phá nhà ta đấy hả Yumi, có biết ta quý cái đống chén này lắm không mà quăng nó xuống đất vỡ tan thế hả?
- Con xin lỗi, con trượt chân, cái ghế....con...
- Câm miệng, quay mặt vào tường, bà Migi...
- Vâng, thưa bà..
- Lấy cây roi da quất ngựa ra đây cho tôi, con bé này không trừng trị là không xong
- Thưa bà, cái ghế nó long chân, tôi chưa kịp sửa, con bé không biết lại leo lên...
- Bà đừng nhiều lời, lấy roi mau, Yumi, nằm lên đây, ta không đánh thì con không chừa tội bất cẩn
- Mẹ ơi, xin đừng đánh, con biết lỗi...
Con bé hoảng sợ nhìn cái dây roi da quất ngựa đang nhịp nhịp lên xuống trong tay mẹ nuôi, gương mặt tái mét cắt không còn giọt máu vì sợ, nó quỳ xuống van xin bà:
- Mẹ ơi, con xin chừa, lần sau con sẽ cẩn thận...
- Câm miệng, nằm xuống, còn muốn có lần sau sao hả?
- Bà chủ, con bé còn nhỏ quá...
- Bà câm miệng cho tôi
- Mẹ ơi, đừng đánh con.., đừng...
Mặc lời bênh vực của bà Migi, mặc lời van xin của con bé, lằn roi đầu tiên quật xuống khiến con bé chưa kịp nói hết câu đã bật khóc thét giật nảy người, cảm giác tê buốt trên sống lưng khiến con bé nước mắt giàn giụa, chưa bao giờ nó bị bố mẹ đánh thế này. Đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt vào mé của chiếc thảm trải trên bộ gõ, đôi môi mím chặt cả cơ thể của con bé lại giật nảy lên khi lằn roi thứ hai...thứ ba..và thứ tư....vút xuống.....con bé khóc nấc lên gào thảm thiết, gương mặt mẹ nuôi nó lạnh tanh...
Nơi góc bếp, người đàn bà to béo lặng lẽ quay mặt đi dấu một giọt nước mắt thương cảm nơi khóe mắt, bà thương con bé biết chừng nào, nhưng bà hiểu phận mình không có quyền lên tiếng...
- Chừa nhé Yumi, nếu còn phạm lỗi thì sẽ bị phạt nhiều hơn, ở nhà con quen được bố mẹ chìu chuộng nên hỏng rồi, sang đây sống với ta thì phải đâu đó phải phép, làm sai là ta trừng phạt, nín ngay, cấm khóc nữa, đi về phòng ngay. Bà Migi dọn cái đống kia mau rồi dọn cơm, hôm nay con bé này không được ăn cơm.
- Thưa bà, con bé đói mất̀...
- Đừng nhiều lời, mặc kệ nó, tôi mà biết bà cho nó ăn thì cứ liệu hồn với tôi. Từ rày sắp tới, bà phải giao nhiều việc cho nó, không để nó được mơ với mộng nhìn ngắm trời mây nữa, nghe chửa? Bắt nó rửa chén, làm bể cái chén nào hay hư hỏng cái gì là tôi trừng trị ngay, bà liệu mà dạy dỗ bảo ban nó, cuối tháng sau tôi đưa nó về Hokkaido làm việc
- Con bé còn nhỏ quá, thưa bà
- Ở đây tôi là chủ hay bà là chủ, tôi nói mà bà cãi sao hả?
- Thưa bà, tôi không dám, chỉ vì...
- Vậy cứ y như lời tôi mà làm
- Vâng, thưa bà...
Bà Migi thở dài nhìn theo cái dáng bé bỏng của con bé đang lết từng bước khó nhọc lên bậc thang bằng gỗ đi về phòng mà xót xa, bà tặc lưỡi lẩm nhẩm “Thôi rồi bé cưng, oan khiên gì cháu đang phải gánh hả cháu cưng?”

Con bé cố gắng lết cái thân hình nhỏ bé bước lên từng bậc thang, cái buốt nhói bỏng rát đau đớn từ những lằn roi sau lưng khiến nước mắt rơi lả chả trên gương mặt bầu bĩnh, trên má còn bầm đỏ dấu tay sau cái tát nảy lửa vừa rồi của mẹ nuôi, những bậc cầu thang bình thường con bé chạy vèo lên rất nhanh sao nay bỗng trở nên xa và cao quá, nhấc từng bước chân lên sao mà nặng nề quá, toàn thân nó ê ẩm đau rát... những lằn roi dữ tợn vụt từ tay người đàn bà mà nó vốn thương mến...Tại sao? Con bé tự hỏi sao bà ấy đánh mình đau thế rồi lại nghẹn ngào oà khóc vì cơn đau buốt ập đến, nước mắt cứ nhòa nhoẹt khiến nó không còn nhìn thấy bậc thang và vấp chúi nhủi về phía trước, cái trán đập vào bậc thềm gỗ đau điếng..
- Bố ơi, út đau quá, bố ở đâu.......
Con bé bật thốt lên tiếng gọi trong tiếng nấc nghẹn, trong cái suy nghĩ ngây thơ của nó chỉ có bố mới bảo vệ được nó, nhưng sao bao ngày nay bố đi đâu xa mà nó chẳng hề gặp bố? Bố ở đâu mà để mẹ Diễm đánh nó đau quá, bố luôn là thiên thần bảo vệ nó cơ mà, nó vẫn còn nhớ ở nhà mỗi khi nghịch bị mẹ Xuân mắng, bố cũng là người luôn ôm nó vào lòng vỗ về, bênh vực nó, bố bảo bố là thiên thần luôn che chở bảo vệ cho nó trước mọi điều. Bố cũng thường bảo nó luôn là một đứa trẻ ngoan và biết nghe lời, mỗi tội hơi nghịch, bố thương nó lắm. Vậy mà hôm nay bố ở đâu, người ta đánh nó đau quá, bố ơi có biết không?
Nằm úp mặt vào chiếc gối bông, con bé khóc nấc lên nức nở và thiếp đi trong sự đau đớn còn để lại trên cơ thể ... Lần đầu tiên trong đời con bé bị đánh, lần đầu tiên nó bắt đầu cảm nhận được làn da rát buốt và thiếp dần đi khi khoé mắt vẫn còn vương lại những giọt nước mắt trong veo....
 

Tina_Phương

Phụng Tỉ
Staff member
CHƯƠNG 3: Nước mắt và Máu

Con bé nép người bên khe cửa khi chợt đi ngang căn phòng của mẹ nuôi, tiếng nói vọng ra khiến nó dừng chân lắng nghe, nó nghe được cái tên của mẹ nó thốt ra từ cái giọng quen thuộc của mẹ nuôi, hình như mẹ Diễm đang nói chuyện điện thoại:
- Xuân yên tâm, ở bên này Diễm sẽ lo cho nó đầy đủ, biết là Xuân và anh Kỳ lo con bé chưa quen khí hậu và hoàn cảnh, Diễm không có con nên sẽ thương nó như con vậy, yên tâm nhé! Để Diễm nuôi nó sẽ tốt cho hai người mà, con bé cũng ngoan nên Diễm cũng cưng lắm, an lòng đi. Hay để Diểm gọi nó vào nói chuyện với hai người...
Con bé co chân chạy biến về phòng khi nghe câu này, nhảy thót lên giường ngồi mà tim nó đập thình thịch, quên mất cả người đang đau ê ẩm.. Vài phút sau bà Diễm đã xuất hiện trước cửa
- Yumi, sang phòng ta nói chuyện với mẹ con, nhưng ta nói trước, không muốn bị phạt tiếp thì hãy biết giữ mồm giữ miệng đấy..
- Vâng, thưa mẹ...
Con bé rón rén mang đôi dép bước xuống giường, né tránh ánh mắt dữ dằn của mẹ nuôi, lầm lũi đi theo bà
- Alô...
- mimi hả con, mẹ đây, út ơi
- Mẹ ơi!
- Con gái ngoan, con thế nào nói mẹ nghe, khoẻ không con, có lạnh không con, mẹ nhớ con quá, mimi nhớ mẹ và bố không con, ngoan ngoãn nghe lời mẹ Diễm nhé
- Mẹ ơi, con muốn về nhà, con không muốn ở đây...
Con bé bật thét lên câu ấy và bật khóc nức nở, quên mất ánh mắt đang mở trừng trừng nhìn nó tức giận, nó hét vào máy thống thiết và lùi dần về phía góc tường khi chạm phải ánh mắt hung dữ của bà Diễm
- Xuân yên tâm, tại nó chưa quen, con nít mà, phải từ từ rồi nó sẽ thích nơi này, khí hậu mát mẻ vài hôm nó sẽ quen, Diễm hứa là không để nó thiếu bất cứ thứ gì, hai vợ chồng cứ yên lòng...ok...để Diễm gọi nó....
- Yumi, lại đây con gái, nói với mẹ con là con sẽ thích nơi này, đúng không?
Con bé hoảng sợ trước gọng kiềm của bàn tay người đàn bà xiết chặt lấy cánh tay nó, cả thân người nó như bủn rủn, giọng mẹ nuôi rít vào tai nó “còn cái kiểu như khi nãy thì đừng trách ta, còn nhớ trận đòn hôm kia không hả Yumi”. Con bé chợt rùng mình, cả người lạnh toát khi nghe nhắc đến trận đòn hôm nọ, bàn tay nó run rẩy cầm chiếc fone điện thoại, ánh mắt hoảng sợ né ánh mắt của người đàn bà đang gườm gườm nhìn nó, giọng mẹ nó thoáng bên tai:
- mimi ngoan, nghe mẹ nói này, mẹ Diễm rất tốt, con phải nghe lời mẹ Diễm không được nghịch ngợm phá phách, con nhớ chưa, nếu không mẹ sẽ giận con đấy
- Vâng ạ...
- Ở bên đó mẹ Diễm sẽ lo cho con mọi thứ, mỗi tháng mẹ sẽ tìm cách gọi điện thoại nói chuyện với con nè, đừng có khóc nhè đấy con nhé, khóc nhè xấu lắm, con gái mẹ rất xinh khóc xấu lắm, biết không.
- Vâng ạ...
- Cố gắng học, năm nay con vào lớp một rồi, phải ngoan đấy, không được cãi lời mẹ Diễm, tối trước khi đi ngủ nhớ phải chải răng, rửa tay chân sạch sẽ mới leo lên giường nghe không?
- Vâng ạ...
- Nói chuyện với bố nhé con
- Bố ơi...
Con bé chỉ kêu được hai tiếng đó thì nước mắt lại đã tuôn đầy hai đôi má bầu bĩnh, ánh mắt mẹ nuôi nó lại long lên, con bé hoảng hốt lấy tay quệt vội, ghìm tiếng nấc chực trào ra trong cuống họng
- Ừ, bố đây, con gái bố có vui không, con gái bố có ngoan không?
- Bố ơi, bố có phải là thiên thần của con như bố nói không?
- Ừ, bố sẽ mãi là thiên thần của con, bố bảo vệ con, bố không để ai ăn hiếp út của bố...
Con bé đột nhiên buông cái điện thoại bỏ chạy ra cửa trước đôi mắt ngạc nhiên của bà Diễm, nước mắt nó nhoà nhoẹt, một câu nói dường như tắt nghẹn trong cổ họng nó không thể thoát ra “bố nói dối...bố đã không bảo vệ con...”
Lầm lũi đi về căn phòng nhỏ, con bé leo lên giường ngồi im lặng, nước mắt trên gương mặt bầu bĩnh vẫn không hề ngưng rơi, đôi tay bé nhỏ quệt lấy quệt để những giọt nước mắt nóng hổi, đôi mắt to tròn nhìn về chiếc bàn gỗ màu hồng, tấm hình cả nhà nó chụp hôm tết, khi đi chị nó đã bỏ vào balô cho nó, ông Kirin đã cho nó một cái khung hình và lồng vào đó, nó đặt ngay ngắn trên bàn và tối nào cũng ôm tấm hình đó ngủ. Con bé ngồi im lặng nhìn tấm hình rất lâu, trong suy nghĩ của nó chỉ có một câu hỏi : Tại sao bố mẹ không đón nó về mà bắt nó ở lại đây????

- Yumi, xuống đây ngay!
Con bé thót tim khi nghe cái giọng cáu gắt của bà Diễm từ dưới nhà khách vọng lên, quệt vội những giọt nước mắt còn đọng lại, ba chân bốn cẳng con bé lao xuống cầu thang, chỉ mới mấy ngày con bé đã dường như học được cách phản ứng nhanh lẹ khi bị mẹ nuôi gọi giật giọng như thế
- Vâng con đây thưa mẹ
- Làm cái gì mà chết dí trên phòng thế hử? Tại sao cái đám cây con này sáng nay ta dặn con tưới mà con không làm, nói?
- Thưa mẹ có ạ
- Tưới khi nào mà bây giờ nó chết quéo thế này hả?
- Con ...không biết
- Trời ơi, cái bình tưới nước sao vỡ thế kia
- Con....tại..nó nặng quá nên...con lỡ tay làm rơi...
- Trời ơi là trời ngó xuống mà coi, con quỷ con này nó phá nhà tôi nè trời, thằng Tokoro, lấy cây roi cho bà, mau.
Thằng bé người Nhật đang cắt cỏ ngoài vườn nghe gọi giật tên mình hoảng hốt chạy vào, khoanh tay gập người cúi đầu cung kính nói bằng tiếng Việt:
- Thưa bà, gọi cháu
- Xuống nhà kho lấy cây roi da lên cho ta
- Để làm gì vậy bà?
- Cấm hỏi, làm ngay
- Vâng
Con bé sợ hãi rúm cả người lại, nó biết cây roi da đó bà Diễm sẽ dùng để đánh nó, tim nó đập thình thịch, nỗi sợ hãi khiến mặt nó tái mét, đôi chân run lẩy bẩy dường như muốn khuỵ xuống. Miệng nó đắng nghét vì một nỗi sợ không gì có thể diễn tả nổi, vừa thoáng thấy dáng thằng bé ngay cửa, con bé đã vội rúm người nép vào sau chiếc ghế sofa.
- Bước ra đây Yumi, ta nói con thế nào, sai phạm là ta sẽ đánh
- Mẹ ơi, đừng..mà...
- Bước ra đây, xòe tay ra, tay nào làm rớt cái bình, nói!
- Con ...xin ..mẹ...
- Con bé này lì lợm nhỉ, thằng Tokoro, lôi con bé ra đây cho ta, kéo hai tay nó ra
Thằng bé ngập ngừng lưỡng lự mắt hết nhìn bà Diễm lại nhìn con bé đang tái xám mặt vì sợ núp lấp ló sau cái ghế, thằng bé vốn rất thích chơi với con bé này, từ hôm con bé đến đây ở hai đứa nó hay chơi cùng nhau, con bé có cái giọng dễ thương lại rất hay cười, lại biết múa...
- Sao hả, hay là mày đợi ta đánh luôn cả mày Tokoro?
- Nhưng...sao nó bị đánh vậy bà?
- Mày nhìn cái bình tưới cây của ta kìa
- Ối bà ơi, cái bình này nó sút mấy hôm nay rồi, không phải tại nó đâu bà
- Mày còn bênh vực nó cơ đấy, mày muốn ta đánh cả mày đấy hẳn
- Thưa không, con chỉ nói sự thật, sáng nay Yumi nó không biết lại đổ nước vào nên nó rớt, vả lại cái bình nặng quá, Yumi nó vác không nổi bà ơi, nó bé như cái kẹo mà!
- Không nhiều lời nữa, mày có lôi nó ra cho ta không thì nói, ta quất cả mày bây giờ.
Thằng bé đành tiến về phía con bé, gương mặt con bé ràng rụa nước mắt, ánh mắt sợ hãi như van cầu, con bé lắc đầu lùi dần về phía sau bức tường...
- Yumi ơi, chìa tay bà đánh một roi đi, không thì bà đánh cả anh đấy
Nhìn nét mặt mẹ nuôi, rồi nhìn ánh mắt lo sợ của thằng Tokoro, con bé hiểu rằng không thể tránh được trận đòn, bằng không cả thằng bạn nó cũng sẽ bị đánh, con bé run rẩy bước về phía bà Diễm, đôi mắt của bà chứa đầy tia nhìn hằn học dành cho nó, run run chìa hai bàn tay về phía bà , nó nhắm tịt mắt và cắn chặt môi chờ chiếc roi quất xuống ...
- Áaaa...xin đừng...mẹ ơi...
Tiếng thét thất thanh của con bé đã khiến thằng bé giật nẩy người quay phắt lại, hai tay thằng bé nắm chặt vào thành ghế, đôi mắt nó đăm đăm nhìn con bé mà há hốc miệng, không phải một roi như nó nghĩ, thằng bé kinh hoàng trợn mắt sững sờ nhìn những lằn roi liên tiếp quất xuống đôi tay bé nhỏ của con bé đến tứa máu.... “cái roi da đó chỉ dùng khi bà ấy về trang trại quất ngựa chứng thôi mà ...”, thằng bé run cả người lảm nhảm trong miệng câu nói ấy...

Đứng bất động nơi cửa chờ đến khi bà Diễm lạnh lùng bỏ đi, tiếng xe hơi rời khỏi khoảnh sân thằng bé mới dám lại gần con bé, thằng bé kinh hãi khi nhìn vào đôi tay con bé, những lằn dọc ngang, một dòng máu đỏ từ kẽ tay rơi xuống nền nhà, vội lấy vạt áo chấm vào đôi tay con bé, nâng nhẹ bàn tay con bé, thằng bé oà khóc theo..Ánh mắt con bé như dại hẳn đi, nó không thốt một lời, đôi mắt cứ đăm đăm nhìn vào bàn tay loang đỏ máu của mình mà dường như mất hết cảm giác, ánh mắt vẻ mặt đó khiến thằng bé hoảng sợ cuống quít chạy ra hướng bếp, gào tên bà Migi thất thanh...
Ít phút sau, người đàn bà to béo hối hả chạy từ gian bếp ra với vẻ mặt hoảng hốt, bế thốc con bé lên đôi tay to bản đưa về phòng của bà, con bé như lả đi trong đôi tay bà, thằng bé lúp xúp chạy theo sau vừa quệt nước mũi....vừa thút thít khóc...
 

Tina_Phương

Phụng Tỉ
Staff member
CHƯƠNG 4: Nụ cười trong giấc mơ

Trời hôm nay đã bắt đầu lạnh dần, nhiệt độ đang giảm xuống, mùa đông ở Bắc Hải Đảo lạnh hơn bất cứ nơi nào trên đất nước Phù Tang, gió lạnh rít qua từng lớp cửa kính dày, tuyết rơi ngoài cửa sổ phủ trắng một vùng trời. Con bé mở đôi mắt sưng húp nặng nề nhìn căn phòng, cuộn chặt mình trong lớp chăn dày nhưng con bé vẫn rét run, ho sù sụ, ba hôm rồi con bé sốt rất cao, lúc lạnh lúc nóng, bà Migi luôn túc trực bên con bé từ tối hôm qua, đôi mắt trợn trắng của bà mấy hôm nay cụp xuống, bà thương con bé quá. Hai hôm trước, ngoài giờ cho ăn soup nóng thì bà không dám lên phòng con bé, cứ quanh quẩn gần đó sợ con bé lại lên cơn co giật, suýt nữa khuya hôm qua không có bà chắc con bé co giật cắn phải lưỡi mà chết mất. Sáng nay theo lời khẩn cầu của bà thì bà chủ mới cho bà lên chăm sóc con bé, nhìn con bé nằm thiêm thiếp lòng bà trào lên một cơn giận khủng khiếp nhưng bất lực, bà không thể ngờ con người bà luôn kính trọng lại có thể nhẫn tâm trước một con bé đáng yêu như thế này...

Ba hôm trước bà đã nghe con bé húng hắng ôm ngực ho khan, nói bà chủ thì bà ấy chỉ bảo: “rồi sẽ hết ngay thôi, bà lo gì, không phải chuyện của bà..”. Lắc đầu thở dài, bà Migi cũng không biết nói gì hơn, trời đã trở lạnh, mùa đông năm nay đến sớm hơn dự đoán, có lẽ con bé chưa quen khí hậu nơi này...
Chiều chủ nhật, khi tiếng xe hơi nhấn còi ngoài cổng mọi người trong nhà lo hấp tấp chuẩn bị dọn bữa, con bé Yumi đang đùa nghịch ngoài sân chạy vội ra kéo cái chốt cổng cho chiếc đi từ từ lăn bánh vào, mặc dù rất sợ bà Diễm, nhưng mỗi ngày con bé vẫn mong bà về, ánh mắt nó luôn sáng rỡ mỗi khi nghe tiếng còi xe, nhưng không lâu sau đó lại cụp xuống lũi thủi bước vào nhà sau câu quát quen thuộc của bà Diễm:
- Vào nhà Yumi
Sự thờ ơ lãnh đạm của bà Diễm khiến đôi mắt con bé tối lại, một sự mong chờ nào đó như vụt tắt trong ánh mắt ngây thơ, nó lại lầm lũi làm công việc quen thuộc, mang chậu nước cho bà rửa tay.
Hôm nay cũng vậy, cái dáng bé nhỏ lại tất tả chạy vào bưng chậu nước đến gần bà Diễm, con bé cẩn thận đi từng bước, bỗng từ đâu một cơn ho ập đến rũ rượi khiến con bé mất thăng bằng chúi nhủi hất cả chậu nước ấm vào người bà Diễm khi bà vừa ngồi xuống ghế khiến bộ quần áo trên người bà ướt đẫm...Bà Migi hốt hoảng đứng như bất động trước cảnh ấy đôi mắt trắng dã của bà trợn ngược, thằng bé Tokoro thì há hốc miệng kinh hãi, câu nói bật ra khỏi miệng nó: “thôi chết rồi..”
Sau cơn ho, con bé bàng hoàng tái mét trước cảnh tượng đấy, chưa kịp định thần nó đã lãnh ngay một cái tát nảy lửa từ bà Diễm, lỗ tai con bé lùng bùng, đầu óc choáng váng té úp mặt xuống sàn nhà...Cơn giận của bà Diễm thật đáng sợ, thuận tay bà cầm ngay cái chậu nước phang vào người con bé tới tấp khiến bà Migi hoảng hốt chạy lại ôm bà giữ chặt lại
- Bà chủ...bà chủ...đừng làm vậy..con bé chết mất
- Cho nó chết, quá đáng lắm rồi, nó cố tình mà...
- Tôi xin bà, nó còn bé quá, nỡ lòng nào bà .....
- Bà câm miệng cho tôi
- Bà chủ....bà đánh con bé nó chảy máu cam rồi kìa..dừng lại....bà chủ...bà Migi giữ bà chủ lại...
Bà Diễm nghe tiếng thét của ông Kirin mới vội vã dừng tay, con bé thừa cơ hội đó bật dậy vùng chạy ra phía cửa, đến gần ngạch cửa con bé bỗng lảo đảo té khuỵ xuống, bên tai nó chỉ còn nghe loáng thoáng giọng ông Kirin gọi tên nó:
- Yumi...Yumi...tỉnh lại cháu...

Vậy là đã ba hôm con bé mê man sốt cao....
- Bà Migi, tôi đã chích thuốc cho con bé, bà nấu ít soup loãng cho con bé ăn để có sức, uống sữa thêm nữa nhé, chiều tôi ghé lại
- Cảm ơn bác sĩ, con bé sẽ khoẻ chứ ông?
- Vâng, bà đừng để nó bị lạnh đấy, viêm phế quản rất nặng, cơ thể con bé có lẽ chưa quen khí hậu nơi này
- Vâng, bác sĩ
- Mà tôi hỏi bà điều này, tại sao bà Sochi không gọi cho tôi từ hai hôm trước, để con bé bị nặng quá
- À...là vì...bà chủ về trang trại mấy ngày nên không biết con bé ốm, mà tôi thì...không biết số điện thoại của ông, cứ nghĩ nó bị cảm nhẹ
- Con nít sức đề kháng rất yếu, bà phải chú ý chứ
- Vâng, thưa bác sĩ, tôi sẽ chú ý
- Tôi về, chiều tôi sẽ quay lại xem con bé thế nào, bà nhớ cho nó uống thuốc tôi đưa, nghiền ra cho con bé dễ uống
- Vâng chào bác sĩ, cảm ơn ông.

Tiễn bác sĩ về, bà Migi vội vã bước lên phòng con bé, bà nhìn con bé đang thiêm thiếp mà lòng bà quặn đau, con bé này nhỏ hơn con bà nhiều, nhưng quả thật nó rất lì, gần một tháng nay liên tục bị bà Diễm đánh mấy trận như thế chỉ rơi nước mắt không nói một lời. Đôi mắt trong veo ngày đầu tiên nó đến đây bà không còn thấy nữa, thay vào đó là ánh mắt buồn thăm thẳm, lúc nào cũng hoảng hốt. Bà thật không hiểu tại sao bà chủ vốn là một người rất tốt lại có thể đối xử tàn nhẫn với con bé như vậy, nó có lỗi gì, nó còn bé quá..
- Bà Migi..
Mải miết suy nghĩ bà giật mình vì tiếng gọi thật nhỏ của con bé
- Ừ, ta đây, cháu thấy trong người thế nào Yumi?
- Cháu khát nước, cháu..lạnh...
- Để ta lấy nước ấm và sữa Yumi uống nhé, cháu đói rồi phải không?
Con bé nhoẻn đôi môi nức nẻ vì khí hậu lạnh mà cười với bà, bỗng nhiên bà có cảm giác, trong con bé này chắc chắn tồn tại một tiềm lực nào đó rất ghê gớm, trong ánh mắt buồn của nó luôn ánh lên những tia sáng lạ kỳ, rất thánh thiện. Nó là một con bé rất ngoan, vừa đút sữa cho con bé , bà vừa ngắm nó với ánh nhìn thật trìu mến, bà thương nó thật sự.
- Uống thuốc ngoan nào rồi ta kể chuyện Nàng tiên cá cho cháu nghe
Con bé ngoan ngoãn uống từng muỗng thuốc đắng nghét mà không hề nhăn mặt, phải như con bà thì chắc nó đã khóc thét không chịu uống. Bàn tay vỗ về con bé, bà rù rì kể chuyện cổ tích cho nó nghe, con bé yên lặng chăm chú nhìn vào miệng bà nghe say sưa
- Bà Migi, sao nàng tiên cá lại bị mất giọng hát vậy bà?
- Vì nàng muốn đến gặp hoàng tử bằng đôi chân của con người, nhưng phải đánh đổi bằng chính giọng hát tuyệt vời của mình cháu cưng ạ
- Bà ơi, vậy hoàng tử có biết không, hoàng tử có cưới nàng tiên cá không bà?
- Từ từ bà kể cho mà nghe
Con bé khúc khích cười cuộn người sát vào người bà, một tay ôm cái gối ôm một tay nắm chặt bàn tay bà Migi đầy tin cậy....

- Bà làm gì trong này Migi?
Một giọng nạt lớn khiến cả con bé và bà Migi giật bắn người nhìn ra cửa, bà Diễm xuất hiện bất ngờ với gương mặt cáu kỉnh
- Ôi, thưa bà, tôi vừa cho Yumi uống sữa
- Bà rảnh quá nhỉ, bỏ nó đấy, có chết đâu bà lo, bà có biết tôi tìm bà nãy giờ không hả?
- Xin lỗi bà chủ, con bé nó sốt cao.....
- Để nó đấy, chả được tích sự gì còn báo hại..., bà đi xuống dưới làm cho tôi mấy món, chiều nay tôi có khách.
- Vâng thưa bà
Ánh mắt bà Diễm lướt qua con bé một cách lạnh lùng rồi bà quay đi bước ra khỏi phòng, đôi mắt con bé vừa nhướn lên nhìn bà đã vụt tối lại, một giọt nước mắt lại rơi ra từ khoé mắt con bé, bà Migi đứng lên vỗ nhẹ lên tay con bé dặn dò:
- Nằm ngủ ngoan cháu cưng, lát nữa ta lên kể cháu nghe tiếp nhé
Con bé khẽ gật đầu ngoan ngoãn nhắm mắt lại và thiếp đi. Trong giấc ngủ mê man, nó mơ thấy được tung tăng chạy nhảy, bên này nắm tay mẹ, bên kia giữ chặt tay bố, có cả anh hai, có chị ba, cả nhà cùng cười vang vui vẻ. Nó nhìn thấy cái tháp rùa bé bé phía xa xa , hàng cây bên hổ rũ xuống mặt nước, nơi mà nó hay vòi bố đèo nó ra đó dạo chơi, chạy khắp nơi để nghe bố mắng yêu:
- Con gái cẩn thận, lọt xuống hồ rùa bắt bây giờ, lại đây với bố
Con bé hoảng hồn chạy ào vào vòng tay bố để được bố tung lên cao, nó thấy nó bay ....bay ..bay thật cao, thật xa, thấy nụ cười của bố lấp lánh ấm áp trong nắng vàng, nghe giọng cười của nó giòn tan giữa trời mây nước bao la....đâu đó ánh mắt hiền từ của mẹ nhìn nó mỉm cười...con bé chợt bật cười khanh khách....

Nụ cười trong giấc mơ của con bé mới thật hồn nhiên đáng yêu làm sao...
 

Tina_Phương

Phụng Tỉ
Staff member
CHƯƠNG 5: Trang Trại

- Yumi, dậy ngay, giờ này mà còn ườn xác ra thế hả, biết mấy giờ rồi không?
Con bé giật bắn người vì tiếng quát lanh lảnh bên tai, đồng thời cái nhói đau của chiếc roi da lại vụt xuống da thịt bỏng rát, nó hốt hoảng vội vã nhổm dậy. Chết rồi, đêm qua xay đậu khuya quá, cái cối lại quá nặng và quá to so với tầm vóc nhỏ nhắn của nó đã khiến nó hì hục cả đêm, bả vai nhức mỏi, đôi chân như muốn khuỵ xuống rời rã từng khớp, nó đã thiếp đi một lát, trời đã rạng sáng....
- Có nghe ta gọi không con bé kia, giờ này là giờ nào mà còn ườn xác hử?
- Dạ thưa mẹ, con vừa chợp mắt một lát
- Hay nhỉ, ngủ cơ đấy, số đậu hôm qua mày đã xay xong chưa mà dám ngủ đấy hả con?
- Thưa mẹ, xong rồi ạ
- Được, bây giờ dắt đàn bò ra phía thung lũng cho chúng ăn cỏ, sau đó về vắt sữa con “tai đen”, hôm nay nó căng cả sữa rồi, vả lại còn cả một rừng cỏ mày chưa cắt tỉa cho ngựa ăn, mày liệu đấy con, ngủ gì lắm thế, để con bò nào đói là nhừ đòn với mẹ, mà sao mày cứ phải để mẹ nhắc nhở mãi thế hả?
- Con...con..làm ngay đây ạ
Con bé hấp tấp lách qua người đàn bà đang chống nạnh trợn mắt nhìn nó để tránh lằn roi sắp sửa quật xuống, những lằn roi của bà mặc dù nói là đã quen 2 năm nay nhưng nó vẫn rất sợ, trên người nó vẫn còn chi chít những vệt bầm tím chưa tan, những lằn roi khủng khiếp thường xuyên vụt lên người nó, có lúc bất ngờ, có lúc được chuẩn bị rấ́t chu đáo để nó phải gục xuống khóc thét vì đau đớn.
Hai năm, gần hai năm rồi kể từ ngày mẹ nuôi đưa nó xuống trang trại này, mỗi ngày ít nhất là 4 trận đòn, bất kể sáng đêm. Đôi lúc nó cũng chẳng hiểu vì sao nó lại bị bà đánh tàn nhẫn như thế. Làm sai- đánh, lỡ ngủ quên- đánh, về trễ vài phút-đánh, bò bệnh-đánh, cỏ cắt chưa ngay-đánh......thậm chí chẳng làm gì sai cũng..bị đánh., vui buồn gì bà cũng đem nó ra mà quất túi bụi chẳng hiểu vì lý do gì...bà luôn đứng sẵn đâu đó như chỉ chờ nó phạm lỗi là vụt roi vào người nó. Chiếc roi da mỏng dính trên tay bà luôn là sự ám ảnh kinh khủng đối với nó

Một ngày của nó luôn bắt đầu từ khi mặt trời chưa kịp ló dạng cho đến khi màn đêm đem thẳm đổ sụp xuống thung lũng, khi mọi thứ xung quanh chìm vào giấc ngủ thì nó vẫn hì hục với những công việc nó không biết gọi là gì và tại sao phải làm?. Trời tờ mờ sáng, nó đã bật dậy thảng thốt theo một thói quen, một thói quen rất đáng sợ từ chiếc roi da đã hai năm nay, cắt cỏ cho ngựa cùng Jako. Những chú ngựa nơi trang trại thật đẹp, những cái bờm óng mượt trên bốn đôi chân chắc khoẻ, nó thích nhất con Kyu, chú ngựa con đen tuyền có một đốm trắng hình ngôi sao ngay giữa trán trông rất đáng yêu, hứa hẹn tương lai sẽ là một chú ngựa đua tuyệt vời, Jako đã nói với nó như thế.
- Cô chủ nhỏ, ra xem Kyu làm trò này, cậu chàng này sẽ thành một tay đua kỳ cựu đấy cô ạ
- Bao giờ nó lớn, cho em cưỡi thử nó nhé Jako
- Ừ, nó có vẻ rất mến cô chủ nhỏ đấy, thấy không?
- Kyu ngoan nào, để chị cắt cỏ đã...
Con bé dừng tay cắt cỏ khúc khích cười khi chú ngựa nhỏ lại gần le lưỡi bày tỏ ấu yếm lên má con bé nhột nhột, chú ngựa con này suốt ngày lẳng nhẳng theo con bé mỗi khi nó ra đây cắt cỏ, đôi mắt tinh ranh thật đáng yêu. Con bé mỉm cười nhìn Jako đùa giỡn với chú ngựa Kyo, nó cũng rất thích được đùa nghịch như thế, nhưng nó biết rất rõ, nơi cái cửa sổ màu trắng phía trên kia, ánh mắt xăm soi của một người đang dõi theo nó, chỉ cần nó lơi tay thì những lằn roi sẽ vụt xuống chiếc lưng nó không thương tiếc. Khẽ thở dài, nó lại lúi húi làm việc, “cô chủ nhỏ”, cái danh xưng mà mọi người nơi trang trại hay gọi nó khiến lòng nó thật tủi thân. Ai cũng thắc mắc tại sao bà chủ lại bắt cô chủ mới 8 tuổi phải làm việc không kể ngày đêm, phải làm nhiều hơn cả những người làm công nơi này, thật sự chính nó cũng không có câu trả lời, nó chỉ biết đó là công việc hằng ngày phải làm, bằng không làm được, không làm xong coi như hôm đó nó sẽ bị bỏ đói, sẽ nhận ngay những trận đòn toé máu, rát bỏng da thịt. Mọi người đều ái ngại mỗi khi nhìn nó, đôi khi nó căm giận hét lên “đừng có nhìn tôi như vậy” mà cổ họng cứ nghèn nghẹn...
Mọi thứ dạy nó biết chấp nhận, những trận đòn không còn làm nó bật khóc nức nở, thay vào đó đã là đôi môi mím chặt, đôi mắt ráo hoảnh, cái trán bướng bỉnh gần như càng làm cho mẹ nuôi thêm giận dữ. Sự lì lợm đã xuất hiện trong nó từ khi nào cũng cũng không rõ, những trận roi của bà càng khiến nó trở nên lì lợm và lặng thinh. Những lúc kiệt sức vì mỗi đêm chỉ được ngủ 3 tiếng, ăn không đủ chất đã biến con bé khi bước chân đến đây với gương mặt bầu bĩnh mủm mĩm bây giờ xanh xao gầy còm.
Thi thoảng bà Keiko đầu bếp trang trại giúi cho nó vài miếng thịt hầm đậu, vài miếng rau thêm trong khẩu phần ăn mà nó luôn bị mẹ nuôi kềm kẹp, nó thích nhất là món sushi của bà Keiko thường làm, cả món mì Soba từ tay bà cũng ngon tuyệt, nhưng nó chỉ được ăn lén, mẹ nuôi mà thấy thì nó lại nhừ đòn mất thôi. Đã từ lâu rồi tình cảm quý trọng thương yêu ngày xưa dành cho mẹ nuôi đã bay mất, chỉ còn lại sự căm hận và những câu hỏi không hề có câu trả lời. Tại sao? Tại sao bà ấy đối xử với nó tàn nhẫn đến vậy? Tại sao bà đánh nó? Tại sao bà luôn nói nó là phiên bản đáng ghét nhất mà bà phải chịu đựng? Tại sao bố mẹ nó nơi kia lại bỏ mặc nó? Tại sao lại để cho nó bị hành hạ đánh đập dã man mà không một lần nhìn thấy bố mẹ? Họ đã bỏ rơi nó......

Ngày tháng cứ vụt qua, cái giá lạnh nơi Bắc hải đảo lạnh hơn bất cứ nơi nào, những đàn bò sữa thì cứ mơn mởn, mọi người co ro quấn mình trong những chiếc áo lông to sụ, còn nó rét run trong chiếc áo choàng không dày không mỏng, một chiếc áo không hề vừa với nó chút nào. Những buổi sáng lạnh cóng, bầu trời mờ trong tuyết nó cũng đã phải trở dậy làm việc, da thịt tím tái trong giá lạnh, nhiều lúc thu mình ngồi nơi gốc cây nhìn tuyết rơi trắng xoá, lòng nó trỗi lên một niềm tủi thân khó tả. Không gia đình, không người thân thuộc, cảm giác bơ vơ lạc lõng ập đến khiến giọt nước mắt nóng hổi trào ra trên gương mặt xanh xao, trên gương mặt ấy chỉ còn rõ nhất đôi mắt to đen và hàng mi dài cong vuốt mà chị Tanaka vẫn tấm tắc bảo rằng “Con bé này lớn lên sẽ xinh đẹp lắm đây”
Vô phúc thay lời nói ấy lọt vào tai mẹ nuôi, và chỉ một lỗi nhỏ vô tình, nó đã hứng nguyên trận đòn khủng khiếp và tàn nhẫn nhất.
- Này thì đẹp, rồi cũng sẽ giống con mẹ mày thôi
Nó không hiểu tại sao bà luôn mắng nó kèm theo câu nói ấy.
Nó nằm liệt trên giường 2 ngày không thể lết dậy, bà Keiko luôn tay bóp ruợu thuốc xoa lên những vết bầm tím cho nó, trời lạnh cóng càng khiến những vết thương nhức buốt, nó cắn răng chịu đựng với một sự lì lợm khiến bà Keiko cũng phải ngạc nhiên vì sức chịu đựng bền bỉ đó, nó không lo gì ngoài việc sẽ không làm hết công việc và đã không đến trường 2 ngày rồi. Dù sao mẹ nuôi vẫn cho nó được đến trường như bao đứa trẻ nhỏ khác ở nơi này, nó không có bạn cùng lớp vì hầu như không ai dám chơi với nó, bởi nó là con gái của bà chủ trang trại lớn nhất, uy quyền nhất vùng này.
- Cậu là con nhà giàu, mà nhà giàu thì chả chơi với nhà nghèo, đúng không?
- Đừng có chơi với nó, nhà nó giàu lắm, nhà giàu hay khinh người....
Nó bơ vơ lạc lõng giữa những người bạn cùng lứa tuổi, không ai dám chơi với nó vì bố mẹ bọn chúng đều e sợ mẹ nuôi nó, cô độc và tủi thân, nó lầm lũi đến lớp ngồi một góc riêng học và không chơi với ai cả, rồi lại lầm lũi về sau giờ tan học, bỏ ngoài tai những tiếng cười vui vẻ của chúng bạn xung quanh, nụ cười trên môi nó cũng tắt từ khi nào..
Và thật sự mà nói, con bé cũng không có thời gian để suy nghĩ hay buồn bã vì những điều ấy. Sau mỗi buổi học trở về là tối tăm mặt mũi với những công việc kịp một ngày cho đến tận khuya , người nó lúc nào cũng bám đầy cỏ và bùn đất. Nó vắt sữa bò gần như thành thạo nhất trong trang trại, những nàng bò sữa luôn ngoan ngoãn khi thấy nó vác những cái xô đến gần, những bầu sữa căng mọng tuôn ra trắng nõn thơm lừng, những cô nàng này cũng khá tình cảm và đỏng đảnh. Mỗi con , con bé đều đặt cho một cái tên và luôn thích thú trò chuyện với chúng như những người bạn, này là “mông lớn” sao hôm nay ăn ít cỏ quá, “đầu sao” lại đau bụng rồi sao, “siêu quậy” lại đành hanh với “chân trắng”, “tai đen” háu ăn ghê.......

Màn đêm lại sụp xuống thật nhanh, bữa cơm trong trang trại đã bắt đầu, xa xa ánh lửa của khu bếp sáng rực như lôi kéo, trời lạnh căm, nhưng số lúa mì và đậu chưa làm xong đã giữ chân con bé nơi cái chòi rạ, cái bụng đói meo kêu réo thảm thiết, đói muốn xỉu, chân tay bủn rủn, nhưng nhìn quanh còn nhiều đậu quá, làm không hết đêm nay nó sẽ lại bị đánh mất thôi, khẽ thở dài ì ạch tiếp tục đẩy cái cối nặng gấp mấy lần nó thành những vòng tròn...
- Yumi, dừng tay ăn chút gì đi, tớ mang cho cậu này, đừng nói ai nhé
Giật mình vì giọng nói nhỏ nhẹ của con bé bạn trang trại bên cạnh, đó là đứa bạn duy nhất chịu chơi với nó
- Cảm ơn Miru, tớ phải làm xong mới được
- Kệ đi, ăn đã, không ăn đẩy không nổi nữa đâu, nghe lời Miru đi Yumi
Lặng lẽ nhìn tô mì đầy ắp cá và rau trông thật ngon, con bé bỗng trào nước mắt, cổ họng nghẹn đắng, để tô mì xuống cái ghế, nó ôm chặt lấy đứa bạn với lòng biết ơn vô hạn, con bạn xoa xoa đôi bàn tay lạnh giá của nó rồi cởi găng tay đang mang tròng vào tay nó
- Giữ lấy kẻo buốt tay, trời lạnh quá, tớ tặng cậu đấy
- Cảm ơn cậu, chỉ có cậu mới tốt với tớ..
- Ăn đi Yumi, nước tớ để trên bàn nhé, ăn mới có sức làm mà, tớ về đây không thì mẹ cậu thấy thì đánh cậu chết, nhớ ăn nhé, tớ về....
Nhìn theo dáng con bạn khuất dần sau ánh đèn vàng lập lòe, con bé cầm tô mì lên ăn mà nước mắt thấm mặn môi hoà lẫn vào từng cọng mì vàng ươm thơm lừng.....mùa đông nơi này kéo dài..gió lạnh rít qua khe cửa khiến con bé rùng mình...

Ngày mai....là đã tròn 2 năm nó đến nơi này...............
 

Tina_Phương

Phụng Tỉ
Staff member
CHƯƠNG 6 : Trang Trại (phần tiếp theo)

Mặt trời lên nhưng cái lạnh vẫn bao trùm, trang trại đã bắt đầu ngày mới, nắng xuyên qua những cành cây khô khẳng khiu trụi lá, những đốm tuyết cuộn tròn trên những cành cây trông như những nhúm bông gòn trắng muốt, những tiếng la ó vọng từ ngoài cánh đồng cỏ cuối trang trại khiến con bé bật dậy, may quá, hôm nay bà Diễm đi Osaka chưa về, nếu không chắc nó đã nhừ đòn vì tội dậy trễ, đêm qua mệt quá con bé đã thiếp đi lúc nào không hay.
Vươn vai nhìn ra khoảng trắng mênh mông phía chân đồi, tiếng đàn bò vọng lại, có lẽ Fuzu đã thả chúng ra cánh đồng giúp con bé, những người nơi đây họ sống rất tình cảm, điều đó khiến con bé cũng vơi đi những nỗi tủi thân, họ quý con bé nhưng không bao giờ dám thể hiện lộ liễu vì rất ngán ánh mắt của bà Diễm, chỉ cần tỏ thái độ quan tâm là họ có thể mất việc bất cứ lúc nào. Họ luôn dành cho con bé những ánh mắt trìu mến và cảm thông, nhưng hoàn toàn e ngại khi tiến gần con bé, họ còn có gia đình để nuôi và không thể mất việc, con bé hiểu điều đó.
Mang đôi ủng vào đôi chân buốt lạnh con bé đi về phía chuồng ngựa, mùi ngai ngái của đống cỏ đêm qua xộc lên mũi cùng mùi phân ngựa nực nồng, xắn tay áo lên con bé bước vào cầm cái cào cời đống cỏ. Tiếng động gì đó bỗng khiến con bé giật mình, như tiếng một cơ thể rơi xuống, tiếng thở hồng hộc, khò khè vọng lại từ phía cuối chuồng ngựa, tiếng hí của con Kyu...đúng rồi, con bé không thể nhầm lẫn tiếng của con Kyu với bất cứ con ngựa nào khác trong chuồng, hoảng hốt chạy về phía cuối chuồng, con bé há hốc miệng sửng sốt kinh hoàng khi thấy Kyu nắm vật ra sàn, miệng sủi bọt mép trắng dã, bên cạnh hai con Gen và Chinoo đã gần như tắt thở, con Gen đang thoi thóp thở dốc, con bé hoảng sợ hét toáng:
- Jako, anh Jako đâu rồi, lại đây mau, mau lên anh
- Chuyện gì đấy Yumi
- Kyu nó...
- Trời ơi, em lấy cho anh cái túi trên kia, rồi chạy qua kêu ông bác sĩ mau lên
- Nó...nó bị sao vậy anh
- Đi nhanh đi Yumi, triệu chứng này là bị trúng độc rồi, nhanh lên em...
- Vâng, em đi ngay..
Con bé hộc tốc chạy thật nhanh về phía ngọn đồi, tim nó đập thảng thốt vì lo lắng, vận dụng hết sức nó chạy thật nhanh về phía nhà bác sĩ Mio, nhào vào khoảng sân rộng, nó bất chấp mọi thứ, nhìn thấy ông Mio đang tưới cây con bé nhào đến kéo tay ông
- Bác Mio, đi theo cháu
- Cái gì, chờ ta chút Yumi
- Không, bác theo cháu ngay, con Kyu hình như bị trúng độc, con Gen...con Gen..bị...con Chinoo...chết rồi.....con...
- Hả, cái gì, cháu nói từ từ Yumi, được rồi, chờ ta lấy thùng thuốc rồi ta cùng đi
- Vâng, nhanh lên bác ơi
Tim con bé đập liền hồi, vừa nhìn thấy ông Mio xuất hiện trở lại nó kéo tay ông chạy băng về phía trang trại
- Tại sao lại thế này, bị nặng đây
- Bác ơi, cứu nó...
- Ừ, Yumi giữ đầu Kyu cho ta, còn Jako bỏ cái này vào miệng con Gen mau lên
Nhìn ông Mio bơm chích thuốc và cấp cứu cho Kyu, nước mắt con bé trào ra, nó thương chú ngựa con này lắm
- Kyu ơi, cố lên, đừng bỏ chị...
Ánh mắt chú ngựa dại hẳn đi, hơi thở đứt quãng khó nhọc, bọt mép vẫn phun phì, con bé lấy tay vuốt ve cái bờm bắt đầu dài ra của Kyu
- Thương mày quá, Kyu ơi
- Chó má thật, đứa nào bỏ bã đậu vào trong chuồng vậy, cả đống này, còn cái gì đen đen nữa đây, khốn nạn quá?
Giọng Jako giận dữ hét lên tứ phía cuối chuồng khiến con bé giật bắn người
- Cái gì, anh bảo gì Jako?
- Khốn kiếp, em nhìn này Yumi
Con bé trố mắt nhìn đống bã đậu còn vương lại trên sàn, và những cục màu đen trên tay Jako mà kinh hoàng, loại thuốc đen này thường dùng để diệt cỏ mà
- Hôm qua ai đóng cửa chuồng và ở đây cuối cùng?
- Là em mà, sau khi kiểm tra mọi thứ em mới khoá cửa
- Em không nhìn thấy gì sao?
- Không anh Jako, em còn nói chuyện với Kyu rồi mới đi, chuồng ngựa em dọn sạch sẽ...
- Chết rồi, bà chủ về mà hay thì anh em mình khó sống rồi
- Giờ mình làm sao hả anh?
- Phải cứu cho được con Gen và Kyu, Chinoo thì thua rồi nó háu ăn nên ăn nhiều quá
- Bác Mio ơi, cứu bọn chúng ...
- Bình tĩnh nào hai đứa, Yumi đi lấy cho ta xô nước. Jako lại đây giúp ta rửa ruột cho Kyu và Gen
- Yumi, em chạy ra ngoài kêu thêm người vào giúp bác sĩ một tay đi
- Vâng, em đi ngay
Con bé hấp tấp chạy đi mà lòng nó như chùm tơ rối, Kyu và Gen có sống được không, con bé lo lắng quá chạy cứ bị vấp chúi nhủi trầy xướt cả tay và hai đầu gối... Cả trang trại như nháo nhào lên vì cái tin động trời này, mọi người xúm lại chuồng ngựa, từ xưa tới giờ chưa bao giờ xảy ra chuyện này, đã vậy, sắp tới là cuộc thi ngựa giống của cả vùng, bà chủ đặt hết hy vọng vào con Gen và Chinoo...Gương mặt ai cũng căng thẳng lo lắng, con bé gần như quỳ mọp bên con Gen và Kyu, ba người đàn ông khác đang ra sức giúp ông Mio súc ruột và giữ chặt hai chú ngựa, mùi cồn, mùi thuốc và những thứ xung quanh sộc thẳng vào mũi khiến con bé phải lùi ra xa, con bé có cảm giác ánh mắt con Kyu cứ nhìn theo nó không rời..
- Kyu ơi, cố lên em nhé
Con bé lẩm bẩm thật nhỏ trong miệng, nước mắt nó lưng tròng....
- Trời ơi, bà chủ mà biết thì thằng Jako và con bé Yumi chết mất..
Con bé nghe loáng thoáng câu nói này từ phía những người làm công, giờ đây nó chẳng lo gì ngoài việc phải làm mọi cách để cứu Gen và Kyu, mọi chuyện mặc kệ, sao cũng được, cùng lắm thì bị đánh chết thôi, nó thương Kyu và Gen quá, lấy tay quệt nước mắt nó nhìn đăm đắm về phía chuồng ngựa mà tim vẫn còn đập thình thịch.
 

Tina_Phương

Phụng Tỉ
Staff member
3g chiều, tiếng xe hơi đỗ xịch ngoài cổng trang trại, con bé thót tim lo sợ vì biết bà Diễm đã về, đôi chân nó run lẩy bẩy vì biết những gì sắp đón chờ nó. Nhìn dáng bà Diễm hấp tấp đi về phía chuồng ngựa con bé sợ tái mặt, bước chân về phía đó mà tim nó đập như trống trận, nó giật bắn người khi nghe tiếng quát:
- Jako, con Yumi đâu, ra đây
Đôi chân run rẩy và đôi tay lạnh ngắt, mặt cắt không còn giọt máu, con bé run giọng lại gần bà Diễm, ánh mắt nó sợ hãi nhìn chiếc roi da trên tay bà
- Thưa mẹ, con đây ạ
- Vậy là sao hả con bé kia, chúng mày định giết ta phải không? Khốn nạn quá mà, ta vắng nhà chỉ có 2 ngày mà loạn hết rồi, mày trả lời cho mẹ nghe xem Yumi
- Con....
- Một tuần nữa là cuộc thi bắt đầu rồi, mày bảo mẹ làm sao hả? Mày và thằng Jako coi sóc chuồng ngựa kiểu gì đây hả? Mày có thù oán gì mẹ mày nói thẳng với mẹ sao mày hạ độc thủ vậy hả? Mày có làm con Chino sống lại được không hả? Nuôi mày bao lâu để mày hại mẹ vậy hả Yumi? Mày biết một con ngựa giống bao nhiêu tiển không hả?...
Cứ sau mỗi tiếng hả của bà là ngọn roi vút xuống cơ thể bé nhỏ của con bé, nó co rúm người lại chịu trận, nó cảm giác được những ngọn roi đầy tức giận và thù hằn mà bà Diễm đã dùng hết sức vụt xuống người nó, đôi vai tê rát, nó cảm nhận được cơ thể mình cứ nảy bật lên sau những lằn roi tàn nhẫn, đôi mắt nó ráo hoảnh nhìn xuống nền đất không một tiếng kêu bật ra khỏi đôi môi đang cắt chặt với một sự lì lợm hiếm thấy
- Bà chủ, đừng đánh con bé nữa, nó còn nhỏ, mọi sự là do tôi bất cẩn
- Cậu đừng có mà bênh vực nó, con bé này lì lợm, không đòn roi nó không sợ, không chừng là chính nó làm
- Bà chủ đừng nói vậy, con bé rất yêu đàn ngựa...
- Còn cậu nữa, đã báo cảnh sát chưa, chuyện này không phải đùa, nơi này chưa từng xảy ra những vụ việc như vậy
- Thưa bà, tôi báo rồi
- Con Gen và Kyu thế nào, ông Mio nói sao, bọn chúng đã khá chưa?
- Bà yên tâm, ông ấy bảo nguy hiểm đã qua, nhưng kỳ thi này....
- Sảo hả, nói mau...
- Ông ấy bảo...kỳ thi này....e rằng bà phải bỏ cuộc vì con Gen không thể....
- Trời ơi khổ tôi không, cũng là con bé bất cẩn này, mày hại mẹ mà, này Yumi....
Bà Diễm lại nghiến răng quất những ngọn roi xuống người con bé, Jako trân người ra nhìn không thốt được lời nào, anh xót xa nhìn con bé vẫn cắn chặt môi chịu đòn, anh không thể tưởng tượng sao con bé có sức chịu đựng dai dẳng đến vậy. Hai năm từ khi con bé đến nơi này, anh luôn chứng kiến cảnh nó bị bà đánh tàn nhẫn, không ai dám ngăn cản bà, họ chỉ dám đứng từ xa tặc lưỡi xót xa, thậm chí không dám nhìn. Một ngọn roi vụt ngang trán khiến con bé bật thét lên khiến Jako và ngay chính bà Diễm cũng giật mình, một vệt máu chảy dài từ khóe mắt con bé khiến Jako không thể không hành động, anh chạy tới giật cái roi da từ tay bà Diễm, ánh mắt anh long sòng sọc nhìn thẳng bà :
- Bà tàn nhẫn quá bà Sochi, bà có dừng lại ngay không, bằng không tôi không nể bà...
- Hừm, cậu ngon lắm, tôi chưa tính sổ với cậu về̀ chuyện kia đấy
- Bà cứ tính, tôi chịu tất, nhưng con bé nó còn nhỏ quá, sao bà nỡ....
- Cái giống này phải như thế, cậu biết gì mà lên tiếng?
Bà Diễm quay lưng bỏ đi sau khi đanh mắt nhìn con bé lần cuối. Jako lại gần lấy cái khăn thấm vệt máu đang rỉ trên khoé mắt con bé và lấy băng cá nhân dán vào chỗ vết thương mà xuýt xoa:
- Sao em phải chịu cảnh này Yumi, sao em không phản kháng lại bà ấy?
Con bé cúi đầu nói bằng cái giọng nghèn nghẹn:
- Mẹ đưa em sang đây, cho em ăn, cho em ở, cho em đi học và em cũng quen rồi anh Jako ạ!
- Khốn nạn, ở đâu lại có người tàn nhẫn vậy, trước đây bà ấy đâu có như vậy.
- Có lẽ do em không biết ý mẹ, em làm mẹ khó chịu
- Em ngoan ngoãn lễ phép đáng yêu như vậy, sao bà ấy....
- Thôi bỏ đi anh, kẻo anh lại mất việc vì bảo vệ em
- Kệ, anh là vậy, thấy chướng mắt là lên tiếng, cùng lắm đi tìm chỗ khác làm
- Có chỗ nào trả lương cao hơn nơi này hả anh Jako? Đừng có vì em mà mất việc, mẹ anh đang cần tiền chạy thuốc, em biết mà
- Yumi ơi là Yumi, em khiến anh cảm thấy bất nhẫn....
Con bé khẽ cười, lấy tay quệt vội giọt nước mắt vừa rơi xuống, bàn tay lỡ chạm vào vết thương khiến nó bật lên tiếng "úi" khẽ khàng, đôi mắt hoe đỏ, phủi lại bộ quần áo nhàu nát lấm đầy đất con bé lại hất mái tóc và đứng lên thản nhiên đi về phía chuồng ngựa, Jako nhìn theo ngạc nhiên thở dài, số con bé này khổ quá, nghị lực đâu mà trông nó bình thản thế, nhìn theo cái dáng xiêu xiêu bé nhỏ khuất dần sau vựa cỏ, Jako thấy mắt anh chợt cay xè...

CHƯƠNG 7 : TRANG TRẠI (phần tiếp theo)
" Những Ngày Tết An Lành"

Lại thêm một đông, một mùa đông con bé sống tại trang trại, ngày tháng qua bắt đầu cho cây icho chuyển dần từ màu lá xanh biếc sang vàng óng, nhưng chiếc lá hình quạt xẻ nhánh trông càng rực rỡ, cái vàng đỏ của lá giúp mùa đông có cảm giác ấm áp hơn ấy cũng đã bắt đầu thay màu. Lá bắt đầu rụng đầy để đón một mùa xuân rộn ràng khắp trang trại, trên dọc những con đường lác đác hoa anh đào bắt đầu đưa nụ nở trắng hồng, tuyết vẫn rơi bám đầy thân cây, trang trại như có thêm màu sắc sặc sỡ, tuy nhiên mùa này anh đào chưa nhiều, nhưng con bé vẫn thích chạy ra nhặt những cánh hoa be bé mỏng manh màu hồng mà ngắm thích thú.

Những chiếc bánh kagamimochi đủ màu sắc được bày trên tokonoma góc trang trọng trong nhà, trang trại đón tết rộn rã, những ngày trước mọi người đã trang trí kadomatsu trước cổng trang trại và shimekazari trên cửa ra vào và bàn thờ. Kadomatsu được làm từ một cành thông cùng tre và mai để đón Thần năm mới, còn shimekazari có ý nghĩa đuổi quỉ trừ tà, mọi sự chuẩn bị đón tết nơi đây vẫn khiến con bé lạ lẫm, cái ngọt ngọt cay nồng đủ hương vị của rượu Sake con bé nếm thử hôm qua còn ngọt ngọt, bà Keiko bảo trời lạnh uống sẽ ấm người hơn, những bình sake được hâm trên những bếp lửa hồng thơm lừng, nhưng con bé còn nhỏ nên mọi người chỉ cho nó nếm thử một chút và bật cười giòn tan nhìn vẻ mặt nhăn nhó của nó
- Yumi à, cháu uống làm gì, kẻo sau này lại thành nghiện rượu như ông Yamada thì chết mất
- Con bé này có chút rượu vào cái má hồng hồng xinh quá, lớn lên sẽ xinh gái lắm đây cậu Jako nhỉ?
- Bác nói sao ấy bác Keiko, trông nó còm nhom thế kia mà sau này thành cô gái xinh đẹp thì cháu chả tin haha
- Cậu chẳng có con mắt tinh đời gì cả, rồi cậu xem... hà hà
- Thật may, tết này bà chủ ăn tết trên Tokyo, con bé thoát nạn, được hưởng mấy ngày tết yên lành
- Tội con bé, chả biết có thù oán gì mà bà ấy đối xử với nó như thế, nó chỉ là bé con thôi...
- Trông con bé mặc kimono đáng yêu quá...
Con bé chống cằm bó gối nhìn vào đống lửa đang nổ tí tách khẽ mỉm cười nghe mọi người trong trang trại râm ran nói chuyện bình phẩm về nó, lấy ngón tay gõ gõ vào chiếc guốc nhỏ xinh xắn mà ông Kotoro tự tay đẽo tặng nó chiều hôm qua khiến nó thích mê, đêm nay là tất niên 大晦日 ( oomisoka ).
- Yumi, làm gì thẫn người ra thế?
- Vâng, hôm nay vui quá anh ạ
- Thế thì ăn hết tô mì ống 年越しそば (toshikoshisoba) này nhé, phải ăn mới được đấy
Jako dí vào sát mặt con bé tô mì bốc khói nóng hổi thơm lừng
- Tại sao phải ăn hết hả anh?
- Mì ống tượng trưng cho sự trường thọ và đoàn tụ ngày tết ở xứ này Yumi ạ
- Nhưng...em chỉ có một mình...
- Không bé con ạ, em có tất cả mọi người nơi này, chúng ta là một gia đình trong cái trang trại này, em hiểu không?
- Vậy thì em phải ăn thử và ăn hết hả anh?
- Ừ, hiểu ý anh đấy, ngoan
Con bé cười rạng rỡ cầm tô mì ăn một cách ngon lành, nhưng những sợi mì dài khiến nó cứ lóng ngóng, những tiếng cười vang của mọi người làm con bé càng thêm lúng túng
- Yumi này, con lấy nĩa quấn những cọng mì lại mà ăn cho dễ, đứt khoát không được làm nó dứt ra đấy nhé
- haha cái ông Kotoro này, làm con bé càng cuống lên không thể ăn kìa, ông đi chuẩn bị rượu otoso cho ngày mai đầu năm mới đi chứ
- ừ ừ tôi đi ngay đây bà Keiko
Bà Keiko bật cười khi nhìn con bé hế́t kéo cọng mì sang bên này lại vặn sang kiểu khác mãi vẫn chưa thể bỏ vào mồm, tiếng cười vang suốt trang trại, không khí tất niên đấy ấm áp khiến lòng con bé quên đi sự tủi thân.
Những bình rượu được khiên tới để bên khu trại, bỗng con bé giật mình vì tiếng chuông gióng vang phía ngôi đền
- Giao thừa rồi, mọi người có ai đi chùa thì theo tôi
Tiếng bà Keiko sang sảng bị át bởi tiếng chuông
- Chuông ở đâu vậy bà Keiko?
- Cháu không biết sao Yumi, tục lệ ở nước ta mỗi khi giao thừa chuông chùa sẽ đánh đủ 108 tiếng
- Để làm gì vậy bà?
- Theo kinh Phật dạy thì 108 tiếng chuông tương ứng với chúng ta trong năm mới loại trừ đi 108 những điều xui xẻo trong năm cũ, mọi người trút bỏ hết những lo âu năm cũ để đó́n một năm mới an lành đấy cháu ạ
- Bà cho cháu đi lên chùa với, mà lên chùa làm gì vậy bà?
- Cháu không buồn ngủ à, lên chùa làm lễ hatsumode Yumi ạ
Con bé lắc đầu và thích thú cười khi thấy bà Keiko gật đầu, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay bà Keiko đầy tin cậy, nó nhảy chân sáo theo bà với nụ cười rạng rỡ.

Sáng mùng một, không khí trang trại thật nhộn nhịp, những vò rượu otoso được khuân xếp ngay ngắn từ tối hôm qua đang bắt đầu được múc ra
- Các cậu trai trẻ đâu rồi, ra đây nào, theo thứ tự từ nhỏ tới lớn quay mặt về hướng đông cạn hết cho ta
Ông Yamada vung vẩy vò rượu cùng những cái chén khá lớn rót từng chén để lên chiếc bàn. Theo truyền thuyết rượu otoso dùng để trừ tà và kéo dài tuổi thọ nên ai cũng muốn uống cả
Những người phụ nữ bày mâm ra cúng đón Thần năm mới, không nhí nhộn nhịp bao trùm cả trang trại khiến con bé cứ mải mê ngắm nhìn
- Yumi, ra đây giúp ta sắp bánh và thức ăn để cúng nào
- Bà Keiko đây là món gì vậy bà?
- Cái này gọi là kagamimochi, còn đây là các món osechi ryori, những món ngày tết cổ truyền cháu ạ, rất tốt cho sức khoẻ, lát nữa Yumi ăn nhiều vào nhé cháu
- Vâng, trông ngon và hấp dẫn quá bà ạ, nhiều món quá, sau này bà dạy cháu làm nha bà
- Ừ, từ từ ta sẽ dạy cháu làm hết
- ...một...hai..ba...........tám..chín....mư ời....món ôi trông đẹp quá, con cá gì đây bà ơi?
- Cá tráp nướng muối đấy cháu, gọi là Tai-no-shio-yaki
Bà Keiko cười vang trước cái đầu gật gù liên tục với cặp mắt mở tròn to đầy ngạc nhiên và thèm thuồng của con bé, trông nó đáng yêu lạ trong cái trang phục kimono mà bà mới may vừa khít , con bé này rất sáng dạ và chịu học hỏi, bà nheo mắt nhìn con bé bằng ánh mắt thật trìu mến yêu thương, thầm nghĩ rồi con bé này sẽ khá lắm đây....
- Cháu đọc theo ta từng món nhé.....cái này là.....
- Kazunoko này , Kobumaki này, Nimono này, Datemaki này, Kurikinton này, Kuromame này, Tazukuri này, còn cái món đỏ đỏ này là món gì vậy bà Keiko?
Con bé lẩm nhẩm đọc lại những cái tên bà Keiko hướng dẫn
- Nó được gọi là Namasu cháu ạ, một loại rau củ cải muối, cà rốt trộn dầu dấm chung với cá
- Mà bà ơi Kazunoko là cái gì giống trứng cá vậy?
- Đúng rồi Yumi, là trứng cá trích
- Còn cái gì đen đen trông ghê vậy bà?
- Tương đậu đó cháu, Yumi lấy cho bà mấy cái dĩa, cẩn thận kẻo vỡ nhé
- Vâng ạ....
Con bé bê chồng dĩa lại mà mắt cứ đăm đắm dán chặt vào cái dĩa bánh trắng hồng lạ lẫm mà chị Tanaka đang xếp vào những cái jubako trông khá bắt mắt
- Yumi thích phải không, chị cho em ăn thử này
- Cái gì vậy chị Tanaka, trông giống rau câu lúc ở VN mẹ em hay làm ?
- Bánh này làm bằng cá em ạ, ngon không cưng?
- hi hi dạ ngon, nó gọi là gì?
- Kamaboko, sau này em cứ theo bà Keiko thì em làm được tất những món này
- Thật hả chị?
- Yumi thông minh lắm nên sẽ học rất mau đấy
Con bé cứ quấn lấy bà Keiko không rời, dù ở đây đã hai năm nhưng đây là lần đầu tiên con bé cảm thấy vui vẻ thật sự, không khí tết thật vui vẻ và yên bình, nụ cười nở suốt trên gương mặt xinh xắn của con bé, mái tóc được chị Yaten tết thành cái bím lúc lắc theo từng bước đi, con bé chạy tung tăng khắp trang trại...bỗng con bé sực nhớ chưa cho con ngựa cưng của nó ăn, con bé chạy về ngôi nhà trắng thay bộ đồ, xỏ vội đôi ủng chạy như bay ra phía chuồng ngựa...
- Yumi ơi!
- Ai đấy?
- Koro đây, đi ra suối dự lễ hội không, có Miru nữa đấy?
- Chờ tớ một chút, trộn một ít cỏ cho con Kyu và Gen ăn đã, vào phụ tớ một tay rồi ta cùng đi
- Được rồi, hí hí hôm nay trông cậu xinh quá Yumi
- Thế này mà bảo xinh, cậu mù à Koro hì hì?
- Cậu lúc nào mà chẳng xinh, Yumi nhỉ?
Con bé nhoẻn miệng cười khoe cái răng khểnh xinh xắn tỉnh bơ trước câu khen của thằng bé, ai cũng nói thế cơ mà....thằng bé láu lỉnh giật bím tóc con bé rồi bỏ chạy vào chuồng ngựa.
- Yumi ơi, đâu rồi, có trong đó không, Miru đây? Ối Koro cậu cũng có đây à, thế mà tớ cứ tưởng cậu ra suối tham dự lễ hội rồi , xà nẹo ở đây làm gì đấy?
Giọng con bé Miru lanh lảnh đanh đá vang lên ngoài cửa chuồng ngựa, hai đứa trẻ dừng tay ngẩng đầu lên nhìn ra cùng cười vang:
- Bọn tớ trong này, vào đây phụ một tay đi Miru
Nửa giờ sau dọc con đường mòn phủ đầy tuyết ra bờ suối đã vang lanh lảnh giọng cười trong trẻo của ba cô cậu bé....
 

Tina_Phương

Phụng Tỉ
Staff member
CHƯƠNG 8: TRANG TRẠI (tt)

"Ông Chủ"

Tuyết rơi ngày càng dày, tiết phân nên trang trại trắng xoá bao phủ bởi tuyết, thời tiết mỗi lúc càng lạnh hơn, con bé khoác chiếc áo bông to đùng trông như cái nấm lùn đứng sớ rớ trước cổng, con bé như đang mong chờ ai đó. Hôm nay bà Diễm sẽ về trang trại, nhưng người con bé mong đợi lại là hai người khác. Sáng hôm qua, tiếng chuông điện thoại réo vang làm con bé vội vã chạy ra nghe
- Moshi, ai đầu dây đấy ạ?
- Yumi hả cháu? Nhận ra giọng ta không?
- Ôi, bà Migi, cháu nhớ bà quá
- Yumi, ngày mai ta và Tokoro sẽ về chung với bà chủ, cháu báo với mọi người bà chủ sẽ về ngày mai nhé
- Vâng ạ, bà sẽ về cùng mẹ cháu chứ?
- Yumi nhớ ta không, Tokoro muốn gặp cháu lắm đấy?
- Vâng, cháu nhớ bà lắm, mai cháu đón bà nhé, bà Migi.
- Ừ, ta cúp máy nhé, 11g trưa, nhớ nhé Yumi
- Vâng...
Con bé nhảy chân sáo ra ngoài hét toáng lên:
- Chị Tanaka ơi, ngày mai bà chủ về, chị thông báo cả trang trại nhé, em đi dọn cỏ đây.
Chị Tanaka nhìn trân con bé, tự hỏi sao bà chủ về mà con bé lại mừng đến vậy nhỉ, mỗi lần bà về là nó bị đánh tàn nhẫn thế mà vẫn mừng cơ à, lâu rồi con bé cũng gọi bà Diễm bằng hai tiếng bà chủ như mọi người, trừ khi đối diện với bà nó mới gọi tiếng “mẹ”, chị ngạc nhiên nhìn con bé nhảy tưng tưng chạy về phía khu nhà kho vừa chạy vừa huơ chân múa tay ra chiều rất thích thú, lắc đầu nhè nhẹ chị khẽ cười:
- Đúng là con nít, quên nhanh thật, vô tư quá.

11g trưa, chiếc xe hơi đen bóng nhấn còi từ từ tiến vào trang trại, con bé nép mình vào cánh cửa chỉ ló cái mặt ra cửa, đôi mắt ánh lên một sự mong chờ mãnh liệt. Cả sáng nay con bé cứ chạy ra rồi lại chạy vô như con thoi khiến mọi người trong nhà cứ tròn mắt ngạc nhiên nhìn con bé, ai cũng thắc mắc thái độ của con bé. Ông Yamada và Jako thức từ rất sớm để quét lớp tuyết dày phủ đầy lối đi của trang trại, hôm nay cũng đúng vào dịp tiết phân lập xuân, ngay từ rất sớm, bà Keiko cũng đã chuẩn bị các loại đậu để chuẩn bị cho lễ mamemaki, lễ ném đậu cầu may mắn. Cả trang trại chờ đón bà chủ về sau một tháng ở Tokyo. Mọi người xếp hàng cúi đầu cung kính khi bà Diễm bước từ xe xuống, theo sau bà là một người đàn bà to lớn phốp pháp mặc cái váy màu xám tay kéo theo một cái vali to màu trắng, tiếp sau bà là một cái đầu chơm bơm ló ra ngoài cửa xe ngơ ngác.
Vừa nhìn thấy người đàn bà mặc bộ đồ màu xám, con bé mừng rỡ chạy từ trong nhà nhào về phía chiếc xe, sau khi cúi đầu gập người chào bà Diễm, con bé mừng rỡ nhào đến ôm lấy người đàn bà to lớn ấy, chính là bà Migi.
- Yumi, nhận ra anh không?
Thằng bé gõ khẽ lên đầu con bé nheo mắt cười, không kịp tránh con bé xoa đầu xuýt xoa
- Tokoro...
Bà Diễm đưa mắt nhìn mọi người, hôm nay trông bà thật tươi tắn, con bé sau khi mừng rỡ đã lại im lặng đứng im như mọi người, nó e ngại nhìn bà Diễm, nó sợ bà sẽ mắng nó như mọi khi. Nhưng không, ánh mắt bà Diễm quét qua nó chậm rãi không dữ dằn như mọi khi, con bé chưa hết ngạc nhiên, đã thấy bên kia cánh cửa xe một người đàn ông cao lớn mặc bộ vest trắng bước ra, gương mặt hiền lành phúc hậu vẫy tay chào mọi người trong trang trại. Vừa nhìn thấy ông, những người làm công lại một lần nữa như mừng rỡ đồng thanh cúi gập người cung kính:
- Ông chủ mới về ạ.
Con bé trố mắt ra nhìn người đàn ông đó với ánh mắt chất đầy những dấu hỏi, nó chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông này. Con bé nghe loáng thoáng tiếng của những người làm công kháo nhau ông chủ mới ở Pháp về....
- Con là Yumi phải không?
Vẫn còn quá kinh ngạc con bé như ngậm hột thị khi người đàn ông để tay nhẹ lên đầu nó mà hỏi. Nó cứ tròn mắt nhìn ông lạ lẫm
- Yumi, ông chủ hỏi sao con không trả lời?
Bà Migi cảnh tỉnh con bé, vì nó cứ nghệt mắt ra nhìn ông, miệng lẩm bẩm hai chữ bà Migi vừa nói “Ông chủ” đầy ngạc nhiên
- Yumi, con làm gì thẫn mặt ra vậy hả? Đây là ông Tokugawa chồng ta, con hãy gọi là cha, hiểu rõ chưa Yumi?
Giọng bà Diễm đanh lại, ánh mắt nhìn nó sắc như dao, đến lúc này con bé mới chợt như hiểu ra, đây là người mà nó phải gọi bằng cha, nó đã từng nghe bà Migi kể về ông nhưng chưa bao giờ nó nhìn thấy ông. Người đàn ông nheo mắt nhìn con bé nói bằng tiếng Việt thật khẽ:
- Con không sợ ta chứ?
- Thưa...không ạ
- Tốt, vậy đi theo ta, ta có cái này cho con, mọi người về vị trí làm việc như bình thường đi nào.
Người đàn ông nắm bàn tay con bé dắt nó đi theo ông, con bé bước theo như cái máy, nó có cảm giác người đàn ông này rất hiền, sẽ không làm hại nó, bàn tay nó cũng nắm chặt tay ông lại thật tin cậy, những bông tuyết bay lất phất trước mặt như vui đùa, thỉnh thoảng con bé lại ngước lên nhìn ông và bắt gặp nụ cười thật hiền của ông đáp lại.
Vào đến nhà, ông Takugawa ngồi xuống chiếc sofa
- Yumi đứng yên ta ngắm con gái nào, con xinh xắn quá. Bà Migi mở vali lấy cho tôi cái hộp màu xanh.
- Vâng, thưa ông chủ.
Ông Takugawa mở chiếc hộp lôi ra một cái áo lông thú màu trắng tuyệt đẹp có những đốm nhỏ màu hồng, ông ướm thử lên người con bé:
- Cái này của con, mặc vào ta xem Yumi có vừa không?
Con bé mặc vào vừa khít, bàn tay nó mân mê miết nhẹ lên chiếc áo êm mượt như nhung, ấm quá, cái màu hồng phớt của cái áo lông khiến con bé thích mê, ánh mắt con bé tràn đầy lòng biết ơn dành cho ông.
- Con cảm ơn ông
- Sao lại gọi ta là ông , phải gọi là cha, con gọi xem nào Yumi
- Vâng, thưa ông
- Lại thế rồi
- Vâng...thưa...cha
- Ngoan lắm, bà Migi chuẩn bị đồ cho con bé, chốc nữa tôi và bà chủ sẽ đưa nó lên đền thờ dự lễ mamemaki
- Vâng thưa ông chủ. Yumi theo ta nào bé cưng.
Bà Migi đưa bàn tay to hộ pháp về phía con bé, nó nắm lấy ngay và nhảy chân sáo theo bà

- Bé cưng, xoay một vòng ta ngắm cháu xem nào, ôi chao cháu gầy quá
- Bà Keiko bảo cháu lên được 2 ký đấy bà ạ
- Một tháng không có bà chủ hành hạ, bé cưng của ta lên ký đấy phỏng
- Suỵt, bà Migi ơi nói nhỏ thôi không mẹ đánh cháu chết
- Yên tâm đi bé cưng, ngày nào còn ông chủ nơi này, ta cam đoan cháu sẽ không bị đánh.
Con bé nhìn bà Migi đầy nghi hoặc:
- Thật hả bà?
- Ừ, ông chủ rất nhân hậu cháu ạ, nhưng bà chủ rất sợ ông chủ, nếu ông chủ thương cháu thì cháu sẽ không bị đánh đâu, ngày nào ông chủ còn ở trang trại ngày đó cháu sẽ bình yên bé cưng ạ. Ta nghe nói ông chủ sẽ ở lại trang trại 2 tháng, sau đó sẽ đi Pháp làm ăn
- Pháp là ở đâu vậy, bà đã đến đó chưa?
- Xa lắm bé cưng ạ, ta chưa có diễm phúc đến đó, mà có lẽ suốt đời ta chẳng thể đến đó được nhưng ta nghe nói đẹp lắm cháu ạ, có tháp Eiffel gì đấy cao lắm
- Sau này cháu lớn, cháu sẽ để dành tiền mua vé đưa bà đến đó xem, bà nhé!
- Ôi cái con bé này
Bà Migi im lặng ngắm con bé, đã hai năm rồi, rất hiếm khi bà mới có dịp gặp lại con bé, đôi ba lần bà về trang trại cùng bà chủ con bé luôn tất bật với những công việc mà bà biết rằng không phù hợp với lứa tuổi của nó, nhìn con bé phải làm việc luôn tay sau mỗi giờ đến trường bà ứa nước mắt nhưng chẳng thể làm gì. Mỗi khi rời trang trại, ánh mắt đau đáu của con bé nhìn theo bà luôn khiến bà ám ảnh day dứt, vừa như khẩn khoản, vừa như mong chờ bà trở lại, vừa buồn bã cô độc, lòng bà như xát muối. Cả trang trại ai cũng bảo bà đanh thép vì bà có giọng nói như sấm rền nhưng ai cũng quý bà mỗi khi bà theo bà chủ về. Mỗi lần bà hỏi ai về con bé đều nhận được cái lắc đầu thở dài và lời thương cảm, hai năm rồi bà không thể tìm ra nguyên do mà bà chủ vốn rất tốt bụng kia lại có thể đối xử với một con bé tàn nhẫn đến vậy, bà thật sự không thể hiểu...
- Yumi đâu rồi?
Con bé thót tim khi nghe giọng bà Diễm vang lên ngoài cửa, bà Migi cũng nhìn con bé rồi nhìn bà chủ với ánh mắt hơi lo ngại
- Vâng, con đây thưa mẹ
- Lên đền thờ với ta, bà Migi nữa, thay bộ kimono khác cho con bé rồi xuống ngay.
- Nhưng con còn phải xuống nhà kho ....
- Kể từ hôm nay, để mọi việc cho Jako và Tanaka, việc của con là theo mẹ và cha, hiểu chửa?
- Tại sao ạ, con sẽ làm gì ạ?
- Cấm hỏi linh tinh, ta bảo sao thì con nghe vậy, hiểu chửa?
- Vâng...
Xúng xính trong chiếc áo choàng lông thú mới mà ông Takugawa tặng, con bé chạy vù xuống cầu thang gỗ không thèm đợi bà Migi , con bé cũng không kịp nhìn thấy ánh mắt khó chịu của bà Diễm nhìn theo nó vì tiếng của ông Takugawa vọng lên:
- Yumi con gái ta đâu, mau lên nào.
- Vâng thưa cha, con đây ạ
- Ngoan, cho ta xem nào, chiếc áo rất vừa với con. Bà Sochi, mình thấy tôi biết chọn không, con bé mặc vào rất xinh.
- Vâng, mình luôn khéo chọn mọi thứ
Không hiểu sao con bé cảm thấy rất thích người đàn ông này, ánh mắt ông rất hiền mỗi khi nhìn nó chứ không dữ dằn lạnh lùng như bà Diễm. Một tay ông khoác vai bà Diễm, một tay dắt con bé trông như một gia đình hạnh phúc, họ tiến ra xe hướng về phía ngôi đền, bà Migi lẽo đẽo theo sau tay xách khệ nệ một giỏ trái cây và đậu.
- Yumi nghe cha nói này, tập tục lễ này là ném đậu để cầu may mắn, con nhớ chú ý khi các toshiotoko ném con ráng bắt trúng nhé, bắt đúng số đậu bằng số tuổi của con thì thần may mắn sẽ ở bên con suốt cả năm, con hiểu không Yumi?
- Vâng thưa cha
- Ngoan lắm,
- À, nghe mẹ dạy này Yumi, con nhớ hô to “quỷ đi phúc đến” nhé
- Vâng, thưa mẹ con rõ rồi ạ
Ông Takugawa quay sang nhíu mày khẽ hỏi bà Diễm:
- Con gái nuôi của chúng ta năm nay 8 tuổi rồi phải không bà Sochi?
- Vâng thưa mình, sắp tới là sinh nhật 8 tuổi của con bé mình ạ, ngày 14 tháng 2 tới đây.
- Ô là la, hay quá, ta phải tổ chức bữa tiệc thật linh đình nhé mình
- Vâng, em luôn nghe theo ý mình mà.
- Được rồi Yumi này, cha sẽ tổ chức sinh nhật cho con thật lớn, để mọi người trong cả vùng này biết con gái của dòng họ Takugawa này là ai, con được phép mời hết bạn bè con tới Yumi nhé!
Bàn tay ông Takugawa vỗ nhè nhẹ lên tay con bé, sự ngạc nhiên lẫn niềm vui bất ngờ đến cùng lúc khiến con bé không thể thốt nên lời, bàn tay bé nhỏ của nó nắm chặt tay ông Takugawa đầy biết ơn, bà Migi đã không gạt nó, cha là một người thật tốt, trong suy nghĩ ngây thơ của con bé luôn tràn ngập sự biết ơn, nhưng nó thật sự không biết sẽ mời ai, con bé rất ít bạn bè.....
 

Tina_Phương

Phụng Tỉ
Staff member
CHƯƠNG 9: TRANG TRẠI (tt)
" Sinh Nhật và những ngày bình yên qua đi."

Cả trang trại kết hoa, những chùm hoa được các người làm công tết thật tỉ mỉ và khéo léo, trên những dãy bàn dài xếp dọc đầy khoảnh sân là những chiếc bình hoa rất nghệ thuật cho chính bàn tay bà Migi và chị Tanaka cắm, ông chủ là người Nhật nhưng ông sống bên Pháp nhiều năm, do đó buổi tiệc được bố trí theo kiểu Tây, những tấm bạt lớn được căng ra hình những chiếc dù khổng lồ, bên dưới, trên chiếc bàn to nhất giữa sân đặt một chiếc bánh gato thật lớn có hình một con búp bê gái đang nhoẻn miệng cười. Đã lâu lắm rồi trang trại mới tổ chức những buỗi tiệc mời đông người như thế này, mọi người ai cũng đi lại xôn xao rộn rã...

Con bé xúng xính trong cái váy đầm hồng ông Tokugawa đặt mua tận bên Pháp cho nó hơn một tuần trước, bên ngoài khoác cái áo khoác ông Tokugawa đã tặng hôm lâu, con bé đặc biệt rất thích chiếc áo lông thú này, chân mang vớ, mặc dù trời rất lạnh tuyết vẫn rơi nhưng con bé cứ tung tăng khắp từ ngoài vào trong, gương mặt nó tươi tắn rạng rỡ, chưa bao giờ con bé thấy vui như hôm nay, mọi người ai gặp nó cũng chúc mừng và tặng quà, con bé cứ nhoẻn miệng cười suốt buổi. Ông Tokugawa, đi đến đâu cũng nắm tay nó dắt theo, gặp ai ông cũng cười rất tươi:
- Con gái tôi đây, các ông bà thấy con bé dễ thương không nào?.
- Chúc cháu ngày càng xinh, ngoan ngoãn
- Con bé này lớn lên sẽ xinh lắm đây
- Ông cho con bé học nhạc thì cho theo tôi nhé ông Tokugawa
- Đương nhiên đương nhiên ông nhạc sĩ bạn thân mến ạ
- Ông có định cho con bé sang Pháp với ông không?
- Còn tuỳ bà nhà tôi.......
....
Những lời nói cứ lướt qua tai con bé, ánh mắt con bé long lanh, nó nhìn ra những bông tuyết bay lất phất ngoài trời mà cười chúm chím
- Yumi ơi, ra chơi ném tuyết không?
Con bé Miru chạy vào kéo tay con bé
- Ông Tokugawa ơi, cho Yumi đi chơi với cháu ngoài kia nhé
- Ừ đi đi con, chơi cẩn thận kẻo ngã
- Vâng ạ...
Con bé chỉ chờ có thế là nắm tay con bạn chạy băng ra ngoài
- Yumi, hôm nay trông cậu vui quá, ông Tokugawa về trang trại có khác Yumi nhỉ?
- Ừ, cha tốt lắm Miru, cha mua cho tớ rất nhiều thứ này, lát nữa lên phòng tớ cho cậu xem nhé
- Nhớ nhé, Koro đâu rồi nhỉ, tớ mới thấy cậu ấy đây mà
Hai đứa bé chạy ào ra phía những ụ tuyết lớn, ở đó có một vài đứa trẻ đang nô đùa, tiếng cười trong veo vang xa, mặc kệ người lớn với những câu chuyện bọn nó chẳng hiểu gì
- Yumi này, anh tặng em cái này
Con bé suýt chút nữa va phải Tokoro, trên tay cậu bé là một cây Shakuhachi bằng gỗ được khắc rất tinh xảo
- Nhưng em..không biết thổi
- Anh sẽ chỉ cho, dễ lắm, ngồi xuống đây anh thổi thử cho nghe nhé
- Giờ em mới biết anh Tokoro biết thổi sáo
- Xì, chứ ai mà ngốc như em. À Yumi, hôm nay sinh nhật em ước gì, sau này lớn em sẽ làm gì?
- Em thích múa và kéo đàn violin giống cha
- Ừ, Anh vẫn nhớ là bé Yumi múa bài con bướm vàng dễ thương ghê.
- Còn anh, lớn lên anh sẽ làm gì?
- Anh sẽ trở thành diễn viên múa ballet nổi tiếng
- hí hí anh mà múa thì ai coi
- Yumi cứ chờ đó, đừng có mà cười anh, một ngày nào đó anh sẽ nổi tiếng...

Buổi tối, trang trại rực sáng với những ngọn lửa lớn, con bé vẫn còn dư âm của buổi sinh nhật, những món quà vẫn còn chất đầy căn phòng nhỏ của nó, con bé Miru và bà Migi đang lần mở từng món quà và suýt xoa
- Ôi đẹp quá Yumi ạ, cậu thích nhé!
Con bé nhoẻn miệng cười với con bé bạn, không hiểu sao nó lại thờ ơ về những món quà xinh đẹp kia. Bỗng con bé đứng dậy tiến về đống quà, nó lục tung lên bằng một thái độ thật khó hiểu, gạt gạt mọi thứ như muốn tìm một món gì đó
- Cháu tìm gì Yumi, ta tìm cho..
- Cháu muốn tìm....
- Tìm gì cháu?
- Một cái hộp màu hồng
- Phải cái này không?
Con bé đưa mắt nhìn rồi không hiểu sao ánh mắt lại cụp xuống thất vọng
- Không phải, bà có thấy cái hộp nào màu hồng có hình thiên thần không?
- Không cháu cưng ạ
- Vậy là đã không có phải không bà?
Con bé nói xong lại leo lên giường, đôi mắt nó u uẩn một điều gì đó xa xăm, nhìn ra ngoài sân lập lòe những đốm lửa con bé bỗng để rơi giọt nước mắt, vậy là món quà nó mong đợi đã không đến. Đã hai năm rồi, nó không còn nhìn thấy món quà thân thuộc đó, bố và mẹ đã quên nó rồi sao? Vâng, đó chính là món quà con bé mong đợi nhất, mỗi năm đến sinh nhật, bố thường mua quà và gói vào cái hộp giấy màu hồng, trên đó luôn dán hình một chú angle xinh xắn, bố thường bảo bố là thiên thần luôn chở che và mang lại may mắn cho nó, vậy mà hai năm nay...món quà nó chờ không hề xuất hiện. Bàn tay nó thờ ơ mở những chiếc hộp màu sặc sỡ...Bà Migi nhìn nó khẽ lắc đầu thở dài, bà không hiểu con bé muốn tìm vật gì, nhưng trông thái độ con bé, bà dường như đoán được có một sự thất vọng nào đó rất ghê gớm đang diễn ra trong lòng con bé.
 

Tina_Phương

Phụng Tỉ
Staff member
Mùa Đông đã bắt đầu đi qua nhưng cái giá lạnh vẫn còn ở lại vùng Bắc Hải Đảo, đầu tháng ba, những cây hoa anh đào đang mùa nở rộ những chùm hoa trắng hồng khắp đảo, đây có lẽ là thời điểm lạnh nhất của vùng này, những cụm tuyết vẫn còn dày đặc, mỗi sáng thức dậy, cả trang trại gần như phủ đầy những bông tuyết trắng phau, tuyết ngập trắng xoá lối đi, ông Kotoro và Jako mỗi sáng phải dậy sớm những cái xẻng để xúc tuyết sang hai bên con đường dẫn vào trang trại, những chiếc xe ủi xúc tuyết chạy rì rầm từ ngoài đường lộ.
- Yumi, cháu đứng đó làm gì đấy, vào nhà không cảm lạnh bây giờ
- Lát nữa mẹ và cha đã đi Tokyo bà ạ
- Ta biết rồi, thế là ta sắp tạm biệt cháu
- Cháu sẽ nhớ bà lắm, bà Migi
- Ta cũng sẽ nhớ cháu lắm
- Bà sẽ quay lại đây chứ?
- Còn tuỳ bà chủ Yumi ạ, nhưng bất cứ khi nào có thể ta cũng sẽ về đây với cháu
- Rồi ngày mốt mẹ sẽ quay về đây, mẹ sẽ đánh cháu ...nữa...khi không có cha, phải không bà?
Giọng con bé bỗng trở nên nghèn nghẹn khiến bà Migi sững người, bà cứ nghĩ những tháng ngày vui vẻ vừa qua sẽ khiến con bé quên đi những đòn roi, nhưng hơn bất cứ ai bà hiểu rằng khi ông chủ rời nơi này trở lại Tokyo và sang Pháp làm việc thì sự bình yên của con bé cũng có thể sẽ chấm dứt. Con bé hiểu chuyện quá khiến bà bỗng nghẹn ngào, nó còn quá bé nhưng rất nhạy cảm và thông minh
- Yumi, anh sắp đi với ông bà chủ rồi, em ở lại ngoan nhé
- Anh Tokoro lên Tokyo nhớ chăm cái cây này nhé, cây này em tự bón phân và chăm cả năm nay đấy, anh không được để nó chết nhé
Con bé đưa cho thằng bé cái chậu nhỏ, trong chậu là một chùm hoa hình cánh bướm đủ màu sắc vừa mới nở
- Hoa gì vậy Yumi, đẹp quá
- Hoa này gọi là hoa Pansy anh ạ, em quý nó lắm, anh nhớ đấy.
- Ừ, yên tâm, anh sẽ chăm nó luôn tươi tốt chờ một ngày Yumi lên Tokyo sẽ ngắm nhé
- Ngày nào anh Tokoro nổi tiếng, em sẽ mang chính những bông hoa Pansy em trồng lên tặng anh
- Chọc quê anh hả Yumi, đánh em bây giờ.
Con bé cười khì khì đưa chậu hoa cho thằng bé, tiếng ông Yamada đã vang lên từ phía sân trong nhà
- Bà Migi, bà chủ gọi bà, gọi con bé Yumi vào ông chủ dặn dò
- Tôi vào ngay đây, Yumi vào thôi cháu.
Con bé đi theo bà Migi vào nhà, nó không còn cái cách chạy hồ hởi như thời gian vừa qua, bước tới chiếc ghế ông Tokugawa và bà Diễm đang ngồi, con bé khoanh tay đứng im lặng, ánh mắt nhìn xuống đất rưng rưng
- Yumi, cha phải đi rồi, con ở đây sắp tới 1 tháng nữa là vào năm học mới, con phải ngoan và chăm học nhé, học giỏi, năm sau ta sẽ đưa con lên Tokyo học rồi ta sẽ mang con sang Pháp với ta
- Vâng thưa cha
- Bà Keiko đâu rồi vào tôi dặn
- Thưa ông chủ, có tôi
- Tôi giao Yumi cho bà, bà nhớ chăm con bé cho tốt
- Vâng thưa ông chủ cứ yên tâm, tôi rất quý cô chủ nhỏ.
- Tốt , vậy tôi yên tâm. Thôi chúng ta đi bà Sochi, Yumi, lại đây ôm tạm biệt cha xem nào.
Ông Tokugawa chưa dứt câu con bé đã nhào tới ôm lấy cổ ông, giọt nước mắt bỗng rơi ra từ khoé mắt con bé, trong giây phút đó con bé bắt gặp ánh mắt lạnh lùng đầy khó chịu của bà Diễm phóng về phía nó, con bé linh cảm những ngày bình yên của nó thật sự sắp kết thúc, bàn tay nó níu chặt lấy cổ ông Tokugawa như không muốn ông đi:
- Nín nào bé con, cha đi rồi cha sẽ quay về
- Cha nhớ về với Yumi , cha nhé
- Ừ, con nhớ là phải ngoan ngoãn, nghe lời mẹ và bà Keiko, nhớ chăm chú ngựa Kyu của con mà ta đã cho con để nó trở thành con ngựa đua tốt nhất, nhớ chưa?
- Vâng, thưa cha
Con bé vòng tay ôm chặt cổ ông, thật lòng nó không hề muốn xa ông, chỉ hơn một tháng ông có mặt nơi này, ông đã làm cho con bé rất nhiều, ông dạy nó học, dạy con bé thổi chiếc sáo mà thằng Tokoro tặng hôm sinh nhật và dạy nó chơi trống Taiko. Bất cứ đi đâu ông cũng dắt nó theo và luôn miệng hãnh diện với mọi người rằng nó là con gái cưng của ông. Mỗi sáng, ông dạy con bé cưỡi ngựa, chú ngựa Kyu ông đã chính thức tặng riêng con bé vào hôm sinh nhật khiến con bé mừng khôn kể xiết, hai cha con sáng sáng ngồi trên con Gen và kéo theo con Kyu phóng về phía cánh rừng thông bạt ngàn, tiếng cười con bé luôn nắc nẻ hoà lẫn giọng cười ấm áp của ông Tokugawa, có lẽ đó là những ngày con bé thấy vui vẻ hạnh phúc nhất.

Tiếng còi xe vang lên ngoài sân, ông Futari tài xế nhấn còi chào tạm biệt mọi người trong trang trại, bà Migi ôm lấy từng người trong trang trại bịn rịn, con bé mắt đỏ hoe nhào lại ôm ghì lấy bà.
- Ngoan nào bé cưng, nghe ta dặn, dù có ra sao cháu cũng phải nhớ ta luôn yêu cháu nhất trên đời, hiểu không bé con?
- Vâng ạ...
- Đừng cãi lời bà chủ kẻo cháu sẽ bị đánh, hiểu không?
- Vâng ạ...
- Can đảm lên cháu nhé, ghé tai ta nói nhỏ này, ta để chai mật gấu dấu dưới gầm giường của cháu, để xoa vết thương rất tốt, khi cần lấy dùng, hiểu không? Đừng để bà chủ thấy, nhớ chưa Yumi
- Nhớ ạ
- Ta đi nhé bé con, hẹn gặp lại cháu.
Thằng bé Tokoro bước lại chìa tay với con bé:
- Anh về Tokyo nhé, nhớ viết thư cho anh, gửi theo chị Tanaka anh sẽ nhận được
- Nhớ chăm sóc chậu hoa Pansy của em nhé
- Của anh mà
- Của em...
- Ừ..thì của em tặng anh, được chưa?
Con bé mắt đỏ hoe nhìn chiếc xe đen bóng lộn chầm chậm rời khỏi trang trại, nó cứ đứng mãi nhìn theo cho đến khi chiếc xe khuất dần sau những ụ tuyết lớn mà vẫn chưa chịu vào, tuyết vẫn rơi đầy sân phủ đầy lên chiếc mũ lông của con bé. Bà Keiko đứng im bên cánh cửa lặng nhìn con bé, bà bỗng tự bật lên câu hỏi cho chính mình...rồi những ngày tháng sắp tới đây số phận con bé sẽ ra sao khi ông chủ không có mặt ở đây nữa, thở dài bà gọi lớn ra ngoài:
- Vào nhà thôi Yumi, tuyết rơi nhiều quá cháu sẽ cảm lạnh mất thôi.
- Vâng, cháu vào ngay đây bà Keiko...
 

Tina_Phương

Phụng Tỉ
Staff member
CHƯƠNG 10: Võ đường Kendo

Tháng tư, hoa anh đào vẫn nở rộ trên khắp đảo, con bé đang ngẫm nghĩ làm cách nào để được đi dự hội hanami, hôm nay thứ sáu rồi, muốn giành chỗ tốt phải đi sớm, con bé nghe bà Keiko kể lễ hội này rất vui và rất đẹp, những chiếc đèn lồng được treo khắp nơi trên những táng cây. Thường khi đêm xuống họ sẽ đốt đèn lên sáng rực rỡ, cùng ăn cơm, uống rượu ngắm hoa, mọi người trong trang trại đang háo hức chờ đợi, con bé cũng thế, nó vừa vắt sữa cho con "tai đen" vừa cứ nhấp nhỏm nhìn về phía con đường chạy dài, thỉnh thoảng những chiếc xe chở đầy người chạy vụt qua con lộ. Bỗng con bé giật bắn người khi nghe tiếng bà Diễm quát lớn:

- Con bé Yumi đâu rồi, vào mẹ bảo

- Vâng, con đây mẹ

- Làm gì mà để mẹ kêu rát cuống họng mới thưa vậy hả?

- Con vừa vắt sữa con “tai đen” xong ạ

- Ta bảo con đi cắt cái đám cỏ ngoài kia, làm chưa?

- Con đang định cắt thì mẹ kêu ạ

Bà Diễm gườm gườm nhìn con bé, nhíu mày bà hỏi tiếp:

- Dạo này hay làm ngược ý ta quá nhé Yumi, ta bảo con làm cái nào trước, hả?

- Con “tai đen” nó căng sữa quá mẹ ạ, nó cứ lồng lên nên con phải vắt không nó lại phá chuồng như hôm nọ

- Cãi, lại cãi, sao dạo này mày hay cãi mẹ thế Yumi

- Con...không....

Con bé chưa nói hết câu đã vội cắn chặt môi đón nhận chiếc roi từ tay bà Diễm vụt xuống, những lằn roi thế này luôn giáng xuống bất ngờ khiến con bé không kịp phản ứng, cảm giác rát bỏng của lằn roi miết lên da thịt khiến nước mắt con bé trào ra không kiềm lại được...

- Nghe ta nói cho rõ đây, lần sau mà còn làm ngược ý ta thì con đừng trách sao ta tàn nhẫn

- Vâng, thưa mẹ..

- Hôm nay ta đi Tokyo hai tháng mới về, mỗi ngày ta sẽ gọi điện về kiểm tra con, ở nhà liệu mà làm việc cho tốt, ta về mà mọi thứ chểnh mảng thì con biết chuyện gì rồi đấy

- Vâng

- Đừng vội mừng, đừng tưởng ta đi là con thoát việc, ta mang Tanaka theo nên con phải làm hết phần việc của Tanaka, nghe rõ chưa?

- Vâng, thưa mẹ, nhưng con....

- Nhưng gì?

- Công việc của chị ấy con không biết làm

- Ra đó nhìn rồi khắc biết

Điều bà Diễm vừa nói khiến lòng con bé sướng rơn nhưng cũng thật lo lắng, thế là hai tháng nó sẽ không bị bà kềm kẹp, lòng nó reo lên mừng rỡ, nhưng việc của Tanaka là lựa khoai tây ngoài nhà kho, cách trang trại 1g đi bộ, mà nó thì...không biết, cụp ánh mắt nhìn xuống đất tránh cái nhìn soi mói của bà Diễm, nó rất sợ ánh mắt của bà, cứ như luôn nhìn thấu tâm tư nó nghĩ gì...

Đúng 12g trưa, chiếc xe đưa bà Diễm rời khỏi trang trại, con bé như được sổ lồng, chạy tung tăng khắp chốn, vừa chạy vừa hát, khiến những người làm công nơi ấy nhìn theo khẽ cười, họ hiểu nỗi vui mừng của con bé.

Mang đôi ủng vào, con bé dắt chú ngựa Kyu đi về phía cuối trang trại, bao lâu nay con đường lầy lội này con bé rất muốn ghé qua, nơi cuối chỗ ngoặc sát gần phía bên kia sườn đồi là một võ đường hoành tráng của ông Fushimi, con bé nghe những người làm công ở đây nói võ đường này rất lạ, rất hiếm khi nhận đệ tử, trên tháp luôn là hình một con rắn chạm trỗ trông rất đáng sợ, sư phụ của võ đường vốn là một trong những hậu duệ còn sót lại của thế hệ võ sĩ đạo ngày xưa, khiến con bé thật sự rất tò mò. Những lần theo Jako dắt ngựa ra đây, con bé luôn nghe tiếng va đập chan chát của những thứ gì đó tựa hồ những khúc cây va chạm nhau. Mon men lại gần võ đường, con bé rón rén lại gần chiếc cửa bằng gỗ đồ sộ, màu gỗ tía bóng lưỡng. Bên ngoài là những cụm cây canh mướt tạo những hình thù thật lạ, con bé tiến dần về cánh cửa đang hé mở, vọng ra từ trong đó là tiếng hét rất lớn, tiếng ngã uỳnh uỵch và tiếng va chạm của những khúc cây, khiến con bé tim đập thình thịch. Bỗng con bé giật bắn người suýt chút là ngã bổ chửng vì tiếng nạt rất lớn của một người đàn ông :
- Đứa nào đang thập thò ngoài cửa, bước vào đây ngay, nghe không...
Chưa kịp định thần sau tiếng quát lớn, con bé lập cập bước vào, tay nó run run...ánh mắt nó nhìn đăm đăm vào những hình trạm trổ quanh tường, những bức phù điêu trông rất lạ mắt khiến con bé ngây người ra nhìn, con bé rụt cổ khi nhìn những cái giá chất đầy những khúc cây, những cán dao rất lạ gần giống như cái hái cắt cỏ thường ngày nó vẫn cầm, nhưng to hơn dài hơn...
- Tên gì, lại đây nói ta nghe
Tiếng quát khiến con bé giật mình nhìn lại, nó trố mắt nhìn người đàn ông có bộ râu đen nhánh đang ngồi trên một chiếc ghế thật to, trên đầu ghế là hình một con rắn hổ mang trông thật đáng sợ, ánh mắt người đàn ông sáng quắc dữ dằn chiếu thẳng vào nó khiến hồn vía nó bấn loạn, tay chân run lẩy bẩy...Giữa võ đường là gần 20 người đang đứng im khoanh tay nhìn nó, đa phần cũng đều khá trẻ nhưng điều khiến con bé ngạc nhiên là họ đủ màu da, đen có, trắng có...tóc của họ cũng đủ màu vàng đen nâu
Mặc dù tim đập thình thịch vì sợ, nhưng con bé vẫn bậm môi tiến về phía người đàn ông ngồi trên chiếc ghế, nó đưa tay sờ những hình thù khắc trên chiếc ghế, bàn tay mon men sờ đến con rắn trên tay cầm của chiếc ghế không một chút e ngại của nó khiến người đàn ông bỗng bật cười ha hả :
- Khá lắm, con bé này được đây, coi bộ rất gan dạ và lì lợm, chưa có con bé nào mà nghe giọng nạt của ta mà vẫn bình thản lại gần ta và sờ tay lên chiếc ghế này như con bé này, con muốn gì nào cô bé, con tên gì, con từ đâu tới?
- Con là Yumi, con ở trang trại Tokugawa
- khà khà ông Tokugawa là gì của con?
- Dạ là....con không nói được không ạ.
- Con bé này ngộ, nhưng không sao, con không thích nói, ta không ép. Nhưng con vào đây làm gì?
Đưa mắt nhìn người đàn ông, con bé vừa trả lời vừa thụt lùi lại vài bước, nó nhận ra ánh mắt của ông ta đã không còn dữ dằn, mà lại trông rất hiền từ nên thu hết can đảm chỉ tay về phía những người đứng xung quanh nói tiếp:
- Con muốn được đánh võ giỏi như họ và...ngồi thử lên chiếc ghế của ông....nó đẹp quá.
Một trận bão cười như ập đến khiến võ đường rung lên, con bé trố mắt nhìn mọi người ngạc nhiên không hiểu sao họ lại cười, một thằng bé cao hơn nó một cái đầu, tóc vàng óng lại gần nó bảo:
- Bé con, muốn ngồi thử cái ghế đó sao, muốn giỏi võ như sư phụ à, thế dám đánh anh không?
Con bé không đợi thằng bé nói hết câu giơ chân đạp mạnh vào ngay ổng quyển thằng bé khiến thằng bé không kịp phản ứng , thụp xuống ôm chân vì đau, những trận cười lại rung lên không ngớt khiến thằng bé đỏ mặt vì tức, người đàn ông ngồi trên chiếc ghế bật cười khà khà rung cả bộ râu đen nhánh:
- Này Ben, một cú nhớ đời nhé con, khinh thường đối thủ là một sai phạm lớn nhất trong võ thuật, một bài học cho con đấy, con bé này khá
- Sư phụ nhận nó hả sư phụ?
- Ta bắt đầu thích nó đấy, nhưng ta phải xem sức chịu đựng con bé đến đâu...., sao nào Yumi, con sẽ làm những gì ta bảo chứ?
Con bé đắn đo nhìn khắp lượt những người đang có mặt trong võ đường, hơn chục cặp mặt đăm đăm nhìn nó, rồi nhìn người đàn ông và gật đầu.
- Vâng, thưa ông
- Tốt, vậy con lại đây quỳ lên tấm đan này, Ben đưa cho ta cây kiếm đạo, Yumi cầm kiếm, đưa lên khỏi đầu và quỳ yên đó đến khi nào ta bảo được rồi thì mới được đứng lên, nhưng ta bảo trước một khi ta chưa cho phép thì con không được rời khỏi tấm đan này, hiểu chứ?
Con bé hết hồn nhìn miếng cao su có những cục gai tròn nham nhở mà người đàn ông để xuống cạnh chiếc ghê,́ đưa tay sờ thử con bé bỗng rụt tay lại, sao mà...nó nham nhở ghê thế kia.
- Thế nào, con sợ hả Yumi?
- Làm được không cô bé, thử xem nào, không sao đâu, sư phụ thử sức em thôi
Một con bé cao hơn nó một cái đầu, mắt một mí có làn da khá trắng trẻo khá xinh xắn nhẹ nhàng nhìn con bé đấy thiện cảm như khuyến khích:
- Thử đi em, Sei Hee này ủng hộ em
- Các con im lặng, thế nào Yumi, không phải con sẽ nhút nhát quay về chứ?
- Con....
- Bé con, sợ thì về nhà bú sữa mẹ đi, không học võ được đâu
- Này Ben, đừng chọc con bé chứ
- haha anh Tomy đừng lo, con bé này chả dám quỳ đâu
Đưa mắt nhìn thằng bé tóc vàng có cái tên Ben đang thè lưỡi khiêu khích, con bé liếc một cái thật sắc lẹm, rồi bằng một thái độ cương quyết con bé nắm lấy cây kiếm trên tay người đàn ông và quỳ xuống tấm đan nâng cây kiếm lên quá đầu.... Thời gian cứ chậm chạp trôi qua, bao ánh mắt dừng lại nhìn con bé khiến nó hết đảo mắt bên này lại ngắm nhìn người kia trong cái tư thế quỳ. Cái cảm giác đau điếng mỏi rời nơi đầu gối càng lúc càng dâng lên, cơ thể như căng ra, mọi sức nặng như đang dồn hết lực về đầu gối khiến những giọt mồ hôi nhỏ từng giọt trên gương mặt con bé, đôi tay mỏi nhừ vì cây kiếm cầm đưa lên đầu có cảm giác càng lúc càng nặng khiến nhiều lần con bé muốn sụm xuống, nhưng ánh mắt chế rễu của thằng bé tên Ben cứ chỉa thẳng vào con bé khinh khỉnh khiến nó quắc mắt lại nhìn và cố bặm môi mà quỳ. Người đàn ông có bộ râu đen khoanh tay ngả người lên ghế đăm chiêu nhìn con bé với ánh mắt rất lạ, có vẻ ông ngạc nhiên vì sự lì lợm của con bé. Ánh mắt ông dừng lại và dường như chồm hẳn người về phía con bé khi nhìn thấy những vết bầm tím thành những vệt như lằn roi trên hai cánh tay con bé khi nâng kiếm, ông khẽ nhíu mày...
 

Tina_Phương

Phụng Tỉ
Staff member
CHƯƠNG 11: VÕ ĐƯỜNG KENDO (tt)

Con bé ngồi thu lu nơi góc rừng thông, nhưng tán cây lá lớn rất lạ khắp rừng, vươn người ra trước chợt cảm thấy tê buốt, những vết bầm chưa khỏi hẳn khiến con bé ê ẩm cả người. Dựa lưng vào gốc Sồi, con bé nhìn ra phía đồi sau khu rừng, con suối mùa này nước cuộn ào ào, cây cầu gỗ như rung lên..Nó chợt nghĩ, nếu như sức chịu đựng kém, liệu nó sẽ ra sao?

Năm ngày rồi mà sư phụ chưa chính thức nhận nó là đệ tử, Jako cứ ngạc nhiên tại sao dạo này con bé siêng dắt ngựa đi thế, nhưng chàng thanh niên cũng không muốn hỏi nhiều, anh đã hứa giúp nó làm công việc lựa khoai để con bé dắt con Kyu đi ăn cỏ, anh cũng không muốn tìm hiểu chuyện của nó. Chậm rãi cột chú ngựa con vào cọc, con bé vội vã bước vào võ đường, lạ quá, hôm nay sao võ đường trang hoàng những dây lụa, không khí rất trang trọng, ai cũng mặc võ phục rất nghiêm chỉnh, những chiếc áo hakama màu xanh khiến ai trông cũng nghiêm trang, gương mặt mọi người không cười đùa như mọi hôm, những bộ giáp đấu ‘do”, “men”, “koté” khoác vào rất lạ....Ngạc nhiên nhìn từng người, nhìn những bộ trang phục và những thanh kiếm trên tay họ, con bé cứ nghệt mặt ra ngắm với ánh mắt thèm thuồng, bỗng giật mình vì giọng nói sang sảng:
- Yumi, lại gần đây , quỳ xuống
Nhìn lần lượt từng người, con bé tiến về phía chiếc ghế và quỳ xuống, con bé vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra
- Tất cả các đệ tử nghe đây, hôm nay, ta- Fushimi chính thức nhận Yumi là đệ tử thứ 20, tất cả các con bây giờ đã là đồng môn sống chết có nhau, hãy bảo ban nhau học và thực thi đúng những gì ta đã dạy. Yumi, con hãy lặp lại theo lời ta
- Vâng....
Con bé sướng run cả người khi nghe điều đó, nó những muốn nhảy cỡn lên mà la hét nhưng không dám, đôi mắt biết ơn hướng về ông Fushimi, môi lặp lại tất cả những gì ông bảo, những điều khoản luật lệ của sư môn mãi đến những năm sau nó mới hiểu và nhớ hết, còn bây giờ trong lòng con bé chỉ có một niềm vui duy nhất là đã chính thức trở thành đệ tử của ông, sẽ được chính thức luyện tập trong võ đường này, niềm sung sướng khiến nước mắt nó lại rơi lã chã...
- Là đệ tử của ta không bao giờ được để rơi nước mắt, hãy nhớ điều đó Yumi?
- Vâng, con xin nhớ
Con bé đưa tay quẹt những giọt nước mắt cuối cùng lăn xuống gò má nhoẻn miệng cười thật tươi.. Đưa mắt liếc nhìn thằng bé tên Ben, con bé bắt gặp cái nhìn như khiêu khích, mấy hôm nay con bé bị thằng bé bắt làm uké để tập khiến con bé căm lắm mà chưa có dịp trả đũa. Đưa ánh mắt ranh mãnh nhìn lại thằng bé, con bé lầm bầm “Anh Ben chờ đấy, sẽ có một ngày Yumi giỏi hơn anh..”

Hơn một tháng trôi qua nhanh chóng, con bé đã được chính thức là đệ tử, ông Fushimi có vẻ rất hài lòng với cô học trò nhỏ này, con bé rất kiên nhẫn và chịu đòn dai dẳng. Những bài quyền đầu tiên ông hướng dẫn con bé nhớ rất lâu và học rất nhanh, ông cũng ngạc nhiên khi con bé nhớ rất nhanh những thế kiếm ông hướng dẫn, chỉ trong ba tuần con bé đã không còn lọng cọng trong cách cầm kiếm, cái cách con bé tập luyện mê say khiến ông hoàn toàn hài lòng. Nhưng ông không hiểu vì sao con bé chỉ có thể đến võ đường vào buổi chiều ....

3 tháng sau, một ngày mưa tầm tã, võ đường vắng, các học viên đang giờ tự học thư đạo, ông Fushimi đang ngồi xem sách, bỗng một bóng dáng bé nhỏ qua màn mưa chạy ập vào, ngã khuỵ trước mặt ông, với giọng nói đứt quãng:
- Sư phụ...ơi...cứu con, xin.....lỗi...sư phụ...hôm nay ...con...không đến học được
Ông kinh hoàng nhận ra chính là con bé Yumi, trên người con bé những vệt trầy trụa đang còn rỉ những giọt máu đỏ tươi hòa lẫn trong nước mưa.
- Yumi, con làm sao thế này, Sei Hee đâu rồi lấy giúp ta thùng thuốc, đứa nào đó lấy cái khăn lớn cho ta
Nghe tiếng ông, cả đám võ sinh ùa ra, ai nhìn thấy con bé cũng há hốc miệng kinh ngạc, Tomy hốt hoảng bế con bé đặt lên tấm nệm, ông Fushimi cau mày dùng thuốc và gạc chấm thuốc vào những vết thương của con bé, chân mày ông cau lại rất giận dữ:
- Ai khiến con ra nông nổi như vậy hả Yumi?
- Ai làm gì em vậy Yumi, nói cho bọn anh và sư phụ biết đi, Yumi...
Con bé chỉ một mực lắc đầu không nói, miệng rên hừ hừ sau những lần ông Fushimi xoa thuốc vào vết thương
- Trời ơi, ai mà tàn nhẫn hành hung em thế này, nói đi Yumi
- Thôi im lặng nào Sei Hee, đừng lay con bé thế nó sẽ đau, các con ra ngoài học tiếp cho ta, để con bé nghỉ ngơi...
Con bé nhắm mắt thiếp đi lúc nào không hay, khi tỉnh lại trời đã sập tối, con bé hốt hoảng chồm dậy định bước đi thì vấp té xuống đất, ông Fushimi nhẹ nhàng đỡ con bé dậy, nhìn con bé co người ngồi dựa tường, ánh mắt thẩn thờ, ông nhìn con bé chăm chú rồi hỏi:
- Yumi này, con cảm thấy trong người thế nào?
- Con khoẻ rồi ạ
- Yumi, nghe sư phụ hỏi, con phải trả lời thật
- Vâng sư phụ
- Những vết bầm thâm tím và trầy trụa trên cánh tay con từ đâu mà ra? Và vì sao con chỉ có thể đến học vào những giờ này?
-......
- Con không tin ta nên không nói, phải không?
- Thưa....
- Thôi được, tuỳ con, lúc nào có thể nói ta biết thì hãy nói
- Là con...bị vấp té đấy ạ
- Đừng gạt ta, ta là một võ sư , những dấu vết trên cơ thể con không thể nào là do vấp té mà có.
- Con....
- Con không cần nói gì hết, ta nhìn ta biết, nhưng ta muốn để tự con nói, bao giờ có thể tin ta và có thể nói thì con cứ tìm ta
- Vâng....
Ông Fushimi khẽ thở dài lắc đầu nhìn con bé, ông biết tính cách con bé này rất bướng và lì, những bài tập mấy tháng qua của con bé đã khiến ông hiểu về con bé khá nhiều. Nhìn dáng con bé khuất dần sau cánh cửa võ đường đi về trang trại, trong đầu ông chợt loé lên một ý nghĩ....phải giúp con bé.

Sau mấy ngày mưa tầm tã, nắng chiều lại buông xuống phủ lên võ đường một màu tím sẫm, nhìn con bé tay vung những bài kiếm mới học ông Fushimi gật gù suy nghĩ, bỗng ông gọi lớn:
- Yumi này, dừng lại, từ hôm nay con bỏ kiếm đừng tập nữa
- Sao lại không tập kiếm nữa sư phụ, con đã làm sai chuyện gì mà thầy không dạy con nữa
- Không phải Yumi ạ, mà là ta dạy con thế võ khác hợp với con hơn, tuy rằng con học rất nhanh nhưng hiện tại kiếm đạo chưa hợp với con, sau này nếu con thích thì học sau.
- Vậy con sẽ học gì ạ
- Con đã từng nghe nói về wushu bao giờ chưa?
- Chưa ạ, nó là cái gì vậy sư phụ?
- Là môn võ học Trung Quốc, một môn võ thuật đòi hỏi sự khéo léo, linh hoạt, nhu nhuyễn và hoa mỹ như một vũ điệu, ta có cảm giác nó thích hợp với con hơn . Trong 20 đệ tử, ta thấy con và Sei Hee thích hợp học môn võ này
- Sư phụ, người bảo có 20 đệ tử, nhưng từ dạo con nhập môn đến nay, con đếm đi đếm lại cũng chỉ có 16 người, còn bốn người nữa đâu ạ?
- Bốn người đó rời võ đường rồi Yumi à
- Tại sao?
- Tam sư huynh con người Pháp di cư sang Ý theo gia đình cách đây vài năm tên là Kevin, lục sư huynh Mark rời khỏi sư môn với lý do đặc biệt và thất sư huynh Mad chính là người cầm cây violin trong bức hình trên tường mà nhiều lần con hỏi ta đấy, hiện cũng đang ở Ý như Kevin.
- Ôi, còn cái ông mà có bộ râu xồm xoàm như con kinh kông trong bộ phim hôm qua anh Tomy mở cho mọi người xem là ai hả sư phụ?
- ha ha con bé này, con khiến ta chết sặc vì cười, đó chính là đệ tử đầu tiên của ta, đại sư huynh con, Ali .
Con bé ngoác miệng ra cười khi thấy sư phụ gục gặc đầu cười rung cả người
- Con vào gọi Sei Hee cho sư phụ
Con bé hấp tấp chạy vào ngó quanh miệng hét lớn:
- Chị Sei Hee ơi, ra sư phụ gọi
- Sei Hee phía sau vườn thiền đó Yumi, em ra đó mà tìm
- Vâng, anh Tomy.

30 phút sau, bên chiếc bàn gỗ thấp nơi võ đường, bài học thư đạo đầu tiên của phái võ mới wushu từ từ dẫn nhập vào đầu hai con bé xinh xắn trắng trẻo nhất võ đường, giọng ông Fushimi sang sảng, hai đôi mắt chăm chú lắng nghe.... Không ai có thể nghĩ rằng, đây là bước ngoặc đánh dấu những sự kiện mới sau này trong cuộc đời của cô bé Yumi..
 

Tina_Phương

Phụng Tỉ
Staff member
CHƯƠNG 12: NÉT VẼ ĐẦU TIÊN
Mùa hè năm 1993


Trận động đất ngoài khơi đã khiến Bác Hải đảo đón nhận cơn sóng thần bất ngờ ập đến, con bé đã chứng kiến sự hoảng loạn của mọi người, những giọt nước mắt những gương mặt lo lắng đầy căng thẳng kiếm tìm người thân.....

Rồi mọi chuyện cũng qua đi, nhưng con bé thật sự sợ hãi, đã qua nửa tháng sau trận sóng thần ập vào đảo, hôm nay 25/7 là sinh nhật lần thứ 10 của Tsukito, con trai thứ ba của bà Keiko đầu bếp của trang trại, thằng bé cũng bằng tuổi con bé, nghịch ngợm nhất trang trại, nhưng điều ai cũng thấy làm lạ là đặc biệt thằng bé rất nghe lời con bé Yumi.

- Yumi ơi, làm gì đấy, ra tớ bảo này

- Không ra biển đâu

- Ra đó làm gì, tớ cũng sợ lắm, nhưng cậu đang làm gì đấy?

- Bí mật, lát nữa cho cậu xem, về nhà trước đi

- Ừ, tớ về, lát cho tớ xem nhé

Con bé lại cặm cụi với những hộp màu và cây bút vẽ, nó muốn vẽ một bức tranh thật đẹp tặng thằng bé, từ ngày còn ở VN con bé đã rất thích vẽ, khi đến trang trại con bé từng nghe mọi người nhắc đến ông Minko , một hoạ sĩ giỏi ai cũng biết tiếng tại vùng này, ông sống ở trang trại bên cạnh và vẽ rất đẹp. Con bé thường vào nhà ông ngắm tranh, và hay hỏi ông đủ thứ.


Nửa tháng trước, sau khi dắt đàn bò sữa ra phía cánh đồng sau dãy núi, để mặc đàn bò gặm cỏ, con bé men theo con suối đi về phía chiếc cầu bằng gỗ quen thuộc, khoảng 2 tuần trước con suối rất trong và yên bình, sau trận sóng quét, mọi thứ trên lối ra suối trở nên nhão nhoét, con bé suýt trượt chân té mấy lần. Chợt giật thót người vì nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông trầm ngâm ngồi nhìn ra con suối, trên tay ông là giá vẽ và cây chì, con bé rón rén lại gần, nó chợt mỉm cười thở phào khi nhận ra ông Minko:

- Ông Minko

- Oh, Yumi hả cháu? Sao cháu lại ở đây, không sợ mẹ lại đánh sao?

- Ông đừng lo, bà ấy đi Tokyo rồi, bốn hôm nữa mới về, ông đang cầm cái gì vậy?

- Ta đang vẽ, nhưng cảnh vật hôm nay ảm đạm quá cháu ạ

Con bé nhìn theo ngón tay ông Minko chỉ, phía bên kia suối, những thân cây ngày thường thẳng vút xanh mướt nay đã nhuốm đỏ ủ rũ ngả nghiêng, con suối trong veo hôm nay đục ngầu cuồn cuộn trông rất đáng sợ. Đưa mắt nhìn vào giá vẽ trên tay ông, nó chỉ vào một chỗ ông còn để trống chưa vẽ:

- Ông Minko vẽ Yumi và ông vào đi để bức tranh này không ảm đảm nữa

- Ừ nhỉ, sao ta lại không nghĩ ra, cảm ơn cháu

Con bé trố mắt nhìn ông Minko, sau câu nói ông lại cầm chì mải miết vẽ, xem như nó không hề có mặt tại đây vậy, chỉ một thoáng hai bóng người hiện ra trong bức tranh, một già một trẻ..

- Yumi, cháu thấy thế nào, khác hẳn đúng không?

- Vâng...

- Mà này, cháu có thích vẽ không?

- Có ạ

- Đây, ta cho cháu tờ giấy, cháu vẽ những gì cháu thích cho ta xem

Con bé cầm cây chì ông Minko đưa, lưỡng lự đắn đo và rồi một ý nghĩ chợt loé, con bé bắt đầu những phát hoạ đầu tiên trên giấy, những nét ngoệt ngoạc trên giấy là hình ảnh một bãi biển đang cuộn lên những đợt sóng cao, trên ngọn sóng là hình ảnh một con thuyền bé tẹo dường như muốn lật úp, đưa những nét chì cuối cùng, con bé ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của ông Minko đang chăm chú nhìn vào bức vẽ của nó

- Cháu vẽ đẹp không ông Minko?

- Yumi, nghe ta hỏi, cháu đã từng học vẽ chưa?

- Chưa ạ, sao hả ông?

- Nét vẽ cháu rất có hồn, nếu được học thêm, ta tin chắc cháu sẽ vẽ rất đẹp, cháu có muốn theo ta học vẽ không?

- Có ạ, ông nói thật nhé, nhưng mà.....

- Cháu sợ mẹ không cho, phải không?

- Vâng, ngoại trừ đến trường, mẹ không thích cho cháu học gì cả...

- Nhưng cháu vẫn theo ông Fushimi học võ đấy thôi.

- Ông....

Con bé giật bắn người hết hồn nhìn ông Minko trân trối khiến ông nheo mắt bật cười ha hả trước vẻ mặt lo sợ của con bé, nó nhìn quanh quất, rồi hạ giọng thì thào như sợ ai đó nghe thấy:

- Làm sao ông biết cháu theo sư phụ?

- Ông ấy thường hay đến trà thất của ta, đôi lần ta cũng có ghé qua võ đường, ta đã nhìn thấy cháu

- Chết, ông đừng mách mẹ cháu nhé, mẹ đánh cháu chết mất

- Yên tâm ta sẽ giữ bí mật cho cháu, được chưa?

- Cảm ơn ông

- Vậy còn chuyện theo ta học vẽ, ta sẽ trực tiếp sang gặp bà Sochi, ta đề nghị chắc bà ấy sẽ không thể từ chối

- Ôi, ông tuyệt vời quá, thôi chết, cháu phải dắt đàn bò về ông ạ, ông hứa với cháu rồi đấy nhé

- Ư, bé con, hãy đợi tin của ta.


Con bé nép bên cánh cửa gỗ dỏng tai vào phòng khách để nghe những gì diễn ra trong đó, mấy ngày ngóng đợi, nó đã mừng rỡ khi thấy bóng dáng ông Minko thấp thoáng ngoài cổng trang trại, trong tay ông cầm một cái khung gì đó rất to, tim con bé đập mạnh vừa mừng vừa lo sợ, nó không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi ông Minko xin phép bà Diễm cho nó theo ông học vẽ, nó linh tính một cái gì đó sẽ rất ghê gớm sau chuyện ấy, nhưng mặc kệ, nó tự nhủ sẽ chấp nhận mọi hình phạt của bà sẽ dành cho nó, miễn sao nó được theo ông Minko.

- Chào bà Sochi

- Ôi hoạ sĩ, hân hạnh cho tôi quá, mời ông vào

- Hôm trước bà có ghé phòng tranh và rất thích bức tranh này, hôm nay tôi đem sang tặng bà

- Tuyệt quá, nhưng làm sao tôi dám nhận, bức tranh quý thế

- Tôi có ý tặng bà, mong bà nhận cho

- Quý hóa quá, cảm ơn ông rất nhiều, tôi ưng bức tranh này quá ông Minko ạ

- Là láng giềng bao nhiêu năm, chút quà nhỏ có đáng chi bà

- Mấy ai được họa sĩ tặng tranh, tôi vinh dự quá

- Không có chi bà Sochi, tranh là để mọi người chiêm ngưỡng, có người thích và cảm nhận được hồn tranh như bà là họa sĩ già như tôi hạnh phúc rồi


Mắt bà Diễm sáng rỡ khi ông Minko lột tờ giấy quấn quanh bức tranh, bà thích mê bức tranh này từ hôm dự triễn lãm tranh của ông ở Osaka. Thảm hoa vàng rực trên nền trời xanh biếc là điểm nhấn mạnh nhất của bức tranh, đập vào mắt người xem là một gam màu rực rỡ mê đắm, quả thật bức tranh rất tuyệt...

- Bà Sochi này, tôi tìm được cái này phía sau trang trại, một bức vẽ rất có hồn, bà xem thử

- Ồ, nét ngoệt ngoạc này chắc là của con bé Yumi rồi họa sĩ ạ, thế này mà ông cho là đẹp sao?

- Rất có triển vọng, nét vẽ rất có hồn, nếu bà không ngại, tôi có một đề nghị

- Vâng, họa sĩ cứ nói

- Tôi muốn nhận con bé làm học trò, nét vẽ của con bé khiến tôi rất ưng ý, không biết ý bà thế nào?

- À...

- Có gì khó khăn cho bà sao?

- Oh không họa sĩ, chẳng qua là ....

- Bà cứ nói, nếu bà không đồng ý thì tôi cũng không dám phiền bà

- Oh không, họa sĩ đừng hiểu nhầm, chỉ ngại con bé không có phần phước đó, chứ họa sĩ đã lên tiếng là phúc của nó rồi

- Vậy thì hay quá, coi như bà đã đồng ý phải không?


Ánh mắt bà Diễm lưỡng lự hết nhìn ông Minko lại nhìn sang bức tranh, bà tự biết không thể từ chối người họa sĩ này nhưng thật tâm bà không muốn...có điều...bức tranh đẹp quá, tặc lưỡi...bà quay vào bên trong gọi lớn:

- Có đứa nào ở đó gọi con bé Yumi vào đây cho ta

Như chỉ chờ có thế, con bé hấp tấp chạy vào suýt vấp chúi nhủi, nó quay qua nhìn ông Minko nhận ra cái nháy mắt đầy ẩn ý của ông, lòng nó sướng run, gập người chào ông và lễ phép thưa bà Diễm:

- Thưa mẹ, mẹ gọi con ạ

- Này Yumi, ông họa sĩ muốn nhận con làm học trò, ta đồng ý nhưng với một điều kiện

- Vâng, thưa mẹ dạy con

- Những công việc nơi trang trại của con vẫn không thay đổi, sắp xếp sao đó thì làm, trễ mảng công việc thì đừng trách ta

- Vâng, thưa mẹ..

- Bà Sochi, tôi có thể đưa con bé qua xưởng vẽ không?

- Dĩ nhiên là được họa sĩ ạ, Yumi, chiều nay ta cho phép con không phải làm gì, để mọi việc cho Jako và Tanaka làm, cứ đi theo thầy, nhớ là không được sang đó phá phách nếu không đừng trách ta

- Vâng, thưa mẹ....

Ánh mắt bà Diễm nhìn con bé như muốn ăn tươi nuốt sống, nhưng con bé né tránh ánh mắt hằn học đó, nó đã học được cách không nhìn bà mỗi khi đối diện ba năm nay, trong lòng nó reo lên một niềm vui chỉ nó mới hiểu, ánh mắt nheo nheo của ông Minko khiến con bé phải cố gắng không nhoẻn miệng cười, “thành công rồi” ...con bé thầm reo lên như thế. Nó nhìn theo bà Diễm cầm bức tranh quay phắt đi về hướng nhà lớn, nó hiểu một điều, bức tranh đó là sự đánh đổi to lớn của ông Minko dành cho nó, lao đến ôm cổ ông Minko nó nói nhỏ vào tai ông:

- Cháu cảm ơn ông, nhiều lắm.

Ông Minko khẽ cười xoa đầu nó:

- Đừng khiến ta thất vọng về cháu nhé bé con

Con bé nắm tay ông Minko, ánh mắt biết ơn sáng rỡ, chầm chậm một trẻ một già dắt tay nhau đi về trang trại bên cạnh, con bé tung tăng nhảy chân sáo theo bước chân ông Minko, tối nay nó sẽ kể cho thằng Tsukito nghe nó nhìn thấy gì trong xưởng vẽ ông họa sĩ.....nơi mà hai đứa nó từng rất tò mò mỗi khi nhìn về phía đấy. Con bé tự nhủ bức vẽ đầu tiên của nó sẽ tặng thằng bé nhân ngày sinh nhật......


Vậy mà đã...thêm hai năm con bé sống ở Hokkaido....
 

Tina_Phương

Phụng Tỉ
Staff member
CHƯƠNG 13 : NGƯỜI BẠN MỚI


Mùa hè 1994

Cuối tháng 6 thời tiết thất thường, mưa xối xả vẫn chưa dừng, những đợt mưa quất từng đợt ào xuống trắng xoá vùng Bắc Hải Đảo, có lúc lại hầm hập nóng, nhưng khí hậu nơi này đôi lúc vẫn mát mẻ sau những trận mưa. Mùa hè này có ông Tokygawa ở trang trại, con bé gần như thoát khỏi những đòn roi của bà Diễm, nó cũng không còn phải làm những công việc nặng nhọc, có ông , bà Diễm gần như thay đổi hẳn thái độ với con bé, tuy rằng không vồn vã âu yếm, nhưng bà cũng gần như không bận tâm đến con bé nữa, thái độ của bà gần như là không có con bé trong nhà, bà mặc nó muốn làm gì thì làm, đi đâu cũng không hỏi tới.



Sáng nay, ông bà Tokugawa đi Sapporo, con bé thơ thẩn đi về hướng đường lộ lớn dẫn ra những khu phố lớn của Hokkaido, con bé đi loanh quanh thật lâu, trên tay cầm một phong bì thư được dán kín cẩn thận, níu tay một người qua đường , con bé hỏi:

- Cô ơi cho cháu hỏi trạm bưu điện nằm hướng nào ạ?

- Cháu đi thẳng, cách 2 ngã đường, quẹo trái là sẽ tới

- Vâng, cháu cảm ơn cô

Rảo bước chân về hướng người phụ nữ đã hướng dẫn, con bé ngập ngừng dừng chân bước vào một toà nhà không lớn mấy nhưng tấp nập người, nhón gót nhìn vào khung cửa kính con bé hỏi người phụ nữ mặc áo màu xanh:

- Cô ơi, cháu muốn gửi thư về Việt Nam, cháu làm sao ạ?

- Cháu ghi địa chỉ người nhận vào đây, chỗ này ghi địa chỉ của cháu để nếu thư không đến hoặc không có người nhận bưu điện sẽ gửi trả lại cho cháu

- Vâng cháu cảm ơn cô, nhưng cô ơi...

- Sao hả cháu?

- Chữ cháu xấu quá, cô có thể viết hộ cháu được không?

- Cháu muốn viết gì?

- Đây cô ạ, đây là địa chỉ cháu cần gửi, còn đây là địa chỉ của cháu hiện tại

- Oh, cháu từ trang trại ông Tuokugawa?

- Vâng....mà không cô ạ, cháu gửi giúp bạn cháu thôi

- Cháu có mang tiền trả phí không, từ đây về Việt Nam phí sẽ cao đấy?

- Vâng, có ạ

Con bé moi trong chiếc áo một xấp những tờ yên xếp gấp, con bé đã hỏi rất kỹ về số tiền cần phải trả cho bức thư này nên rất tự tin đặt mấy tờ yên lên mặt bàn:

- Cháu có bao nhiêu đây, có đủ không cô?

Người phụ nữ nhíu mày nhìn con bé rồi cầm xấp tiền lẻ đếm rồi bảo:

- Đủ rồi cháu ạ, xong rồi, cháu có thể về

- Cô ơi, bao lâu thì thư sẽ đến?

- Theo cô thì khoảng nửa tháng cô bé ạ, thư cháu gửi về Hà Nội tại Việt Nam, cô nghĩ chắc cũng không lâu.

- Cảm ơn cô ạ.

Bước ra khỏi bưu điện, con bé đi về hướng những con phố ngoằng ngoèo, con đường này nó hay cùng ông Yamada đi giao bột bánh cho mấy nhà hàng nhỏ nên cũng đã rất quen thuộc. Thọc tay vào túi quần, con bé vừa bước đi vừa khẽ hát một bài dân ca Nhật mà bà Keiko đã dạy cho nó, bỗng con bé suýt chúi nhủi ngã bổ chửng vì một thân hình lao thẳng vào người nó từ góc quẹo của con phố, chưa kịp ngồi dậy thì nó đã nghe tiếng la ó và thấy trước mặt một lũ toàn cỡ nó khoảng 6 đứa con trai và một đứa con gái bu lại gần với thái độ rất hung hăng. Con bé lúc này mới nhìn kỹ lại cái đứa mà lao thẳng vào người nó ban nãy, một con nhỏ mặt mũi cũng sáng sủa nhưng đầy sợ hãi mặt mũi tèm nhem nước mắt đang hốt hoảng đứng núp sau lưng nó, trên tay còn cầm một chiếc thúng đựng một loại bánh gì đó rất lạ mà con bé chưa từng thấy bao giờ. Chợt con bé giật mình nghe một thằng trong bọn kia quát:

- Con kia, tại sao bọn tao đã không cho mày đến bán khu này mà mày vẫn lì lợm vậy hả?

Con nhỏ kia sợ sệt nép vào bức tường giọng run lẩy bẩy:

- Chứ em bán ở đâu được nữa, các anh đừng đuổi em, mẹ em đang ốm, cần tiền mua thuốc

Nói rồi con nhỏ bật khóc nức nở khiến con bé Yumi trố mắt ra nhìn, thằng bé cao nhất trong bọn lại gần giật phắt chiếc thúng trên tay con nhỏ kia quăng xuống đất, giọng rất hách dịch:

- Kệ mày chứ, đi chỗ khác mà bán, chỗ này không phải của mày

Tiện thể thằng bé dùng chân đá chiếc thúng khiến những chiếc bánh lăn lông lốc ra mặt đường bẩn, cả bọn nhóc rú lên cười sằng sặc ủng hộ thằng bé. Yumi đưa mắt nhìn con nhỏ kia vừa nức nở khóc vừa chạy nhặt lại những chiếc bánh lấm lem :

- Thế này thì làm sao em bán được nữa, mẹ em chết mất, các người.....

Đang đứng nhìn con nhỏ kia khóc lóc, bỗng nhiên con bé Yumi bị gạt qua một bên, giụi mắt nhìn nó thấy con nhỏ kia với thái độ bất cần lao vào túm áo thằng nhóc cao lớn kia khóc lóc đòi trả bánh, nó ngạc nhiên vì vừa thấy con nhỏ đó rát sợ sệt trước đám kia, ấy vậy mà bây giờ dám lao vào định hành hung thằng nhóc đó, chưa kịp nhìn rõ thì nó đã nhìn thấy cả lũ kia xúm lại nhào vào đấm đá con bé đó. Một sự giận dữ từ đâu bùng phát trong con bé, nó thường được thầy Fushimi dạy rằng không bao giờ được hiếp đáp kẻ yếu, không được cậy thế đông đánh người, ấy thế mà bọn kia gần cả 6 - 7 đứa lao vào đánh một đứa con gái gầy nhom khiến lòng nó trào lên sự bực tức, nó hét khản cả tiếng:

- Các người có dừng tay lại không, sao lại đánh người ta như thế?

Có lẽ tiếng hét của nó khá lớn làm cả bọn kia dừng tay lại trố mắt nhìn, thằng nhóc lớn nhất đám chống nạnh nhìn nó hất hàm hỏi:

- Mày là đứa nào, sao xen vào chuyện bọn tao?

- Mấy người đông vậy , còn là con trai xúm vào đánh một đứa con gái mà không nhục hả?

- Con nhóc láo, nó muốn ăn đòn chung với cái con khỉ gió này đấy đại ca, cho nó biết tay luôn đi đại ca...

Một thằng nhóc trong bọn kia hét lên, thằng nhóc cao lớn tiến về phía con bé bằng thái độ rất hung hăng:

- Mày cũng muốn ăn đòn hả bé con?

- Tôi đâu có điên mà muốn ăn đòn của anh, nhưng các anh lớn mà đánh một đứa nhỏ hơn không biết thẹn à

- Không muốn ăn đòn thì biến khỏi mắt tao, nhanh..

- Không! Trừ khi các anh thả bạn kia ra

Con bé quắc mắt nhìn lại thằng nhóc không một chút gì sợ sệt

- Nó là gì với mày, bé con?

- Chả là gì cả

- Vậy sao mày bênh nó

- Tôi chỉ thấy các anh ỷ thế đánh người, tôi ghét cái kiểu đấy, thả người ta ra

Con bé chỉ về phía nhỏ kia nói gằng từng chữ sau cuối, thằng nhóc vỗ tay cười ha ha rồi quay mặt bảo bọn kia:

- Chúng mày có nghe con nhóc láo này nói gì không hahaha, nó bảo tao phải thả con Tana ra cơ đấy, đánh nó tiếp cho tao tụi bay, còn con nhỏ này để tao xử

Thằng nhóc vừa dứt lời thì cả bọn kia lại nhào vào con nhóc kia đánh túi bụi, sự căm giận dường như bốc lên ngùn ngụt trong con bé Yumi, khi thằng nhóc vừa đưa tay định tát vào mặt nó, một thế xoay người rất nhanh con bé đã né được cái tát và đồng thời dùng thế võ mà nó đã được học rất nhuần nhyễn đá thật mạnh vào khuỷ chân thằng nhóc, cùng cú quật ra đòn thật đẹp khiến thằng nhóc sau phút định thần đã thấy mình nằm quay lơ dưới đất với cái chân tê buốt không thể cục cựa dường như muốn trật ra khỏi khớp. Cả bọn kia tất cả đều dừng tay lại há hốc mồm kinh ngạc khi nhìn thằng bé được gọi là “đại ca” đang lăn lộn ôm chân khóc thét vì đau, còn con bé mặc áo trắng thì vẫn còn đang đứng trụ trong thế thủ, nét mặt giận dữ, ánh mắt đang nhìn về bọn nó với những tia căm giận. Cả lũ chạy ùa về phía thằng nhóc đang nằm dưới đất ôm chân la đau đớn, ánh mắt vẫn còn nhìn con bé Yumi với sự kinh ngạc.... Lợi dụng cơ hội đó, con bé chạy ào về phía con nhỏ kia đang bò dưới đất vì đau, cả người đều trầy trụa, bàn tay đang còn quẹt vệt máu đang chảy ra từ mũi và cũng đang kinh ngạc nhìn về phía nó, con bé đỡ lấy bạn đứng lên nói khẽ:

- Chúng mình chạy thôi, không bọn nó đánh chết...
 

Tina_Phương

Phụng Tỉ
Staff member
Nhặt vội chiếc thúng bánh gần đó, con bé đỡ bạn chạy thật nhanh quẹo qua góc phố ngoằng ngoèo, còn kịp nghe tiếng của một thằng trong bọn kia:

- Tụi nó chạy kìa, chúng mày bắt lại cho tao

Dùng hết sức bình sinh, con bé kéo và đỡ bạn chạy luồn lách qua các dãy nhà gỗ, vẫn có cảm giác bước chân của lũ kia đuổi theo sát gót,

- Bọn nó mới đây mà, đâu rồi, thằng Minki và Karetsu vòng sang hướng kia chặn đầu bọn nó lại...

Tiếng của thằng nào đó rất gần khiến cả hai đứa phải nép sát vào căn nhà có mái che lớn, quặt về phía trái, cả hai đứa trẻ vừa chạy vừa thở hổn hển vì mệt, nhìn quanh quất...con bé chẳng biết phải dìu bạn chạy về hướng nào, những dãy nhà này nối tiếp nhau như cái bàn cờ quả thật nó không rành đường cho lắm, mà con bạn thì gần như đang kiệt sức dần, có vẻ như lết không muốn nổi nữa:

- Này, nói tớ biết cậu biết đường ở đây không, chỉ đi, cậu bán ở đây chắc rành đường, nhanh lên không bọn nó bắt được thì cả hai chúng mình nhừ đòn đấy...

- Đằng ấy quẹo vào dãy nhà bên trái đi, ở đó có một ngôi nhà hoang..

- Ừ, cố lên, chịu đau một chút nhé, mình dìu bạn đến đấy

Con bé dùng hết sức dìu bạn vế hướng đó, nó bặm môi gồng hết sức để xốc nách bạn, nó có cảm giác cô bạn này sức đã đuối lắm rồi, hơi thở nặng nhọc, cánh tay con bé mỏi nhừ vì đỡ thân hình cũng gần bằng nó. Bất chợt cả hai đứa đều thụp người xuống nhào vào đống rác gần đó, núp sau những chiếc thùng gỗ dùng để đựng phế thải của một ngôi nhà, vừa thụp người thì nghe giọng một đứa nào đó:

- Tao vừa thấy dáng hai đứa nó ở góc kia, tụi mày tìm kỹ xem

- Trời ơi, ở đây hôi quá, qua bên kia xem sao, chắc bọn nó không có ở đây đâu, mùi gì mà ghê quá...

CHƯƠNG 14: NGƯỜI BẠN MỚI (tt)



Hai đứa vừa chạy về phía ngôi nhà bỏ hoang vừa thở hổn hển sau khi nhìn thấy mấy thằng nhóc đó chạy bổ về hướng khác, vào đến căn nhà con bé bạn gần như khuỵ gối gục xuống, con bé hoảng hốt lạy gọi:

- Ê này, cậu không sao chứ? Trả lời tớ đi, sao rồi...

- Cảm ơn cậu đã giúp mình

- Đừng nói cảm ơn, tớ ghét cái lũ ỷ đông bắt nạt người khác, cậu thấy trong người thế nào?

- Không sao, mình đau quá thôi

- Cái bọn ác ôn, sao bọn nó đánh cậu ghê vậy?

Con bé Yumi nhìn những vết trầy xướt trên người con bạn mới mà xuýt xoa, con bé lấy chiếc khăn tay lau vệt máu còn ri rỉ chảy ra từ khoé mũi con bạn

- Cậu không biết đó thôi, bọn nó ghê lắm, ai lạ đến bán nơi bọn nó sống là bọn nó đánh đuổi, mà mình có làm gì bọn nó đâu...

- Bọn nó là ai vậy? À mà....cậu tên gì?

- Mình tên Tana, còn cậu?

- Yumi...

- Thằng lớn nhất là con ông Takomaguchi, ông ta là người có thế lực nhất ở phố này, cái nhà to nhất cuối dãy khi nãy bọn mình chạy qua là nhà nó đấy, giàu nhưng mà...keo kiệt lắm

- Cậu bị bọn chúng đuổi đánh bao lần rồi? Sao không đến chỗ khác mà bán??

- Lần này là lần thứ 4 rồi, nhưng không vào đó bán thì làm sao mình có tiền chạy thuốc cho mẹ mình, nơi đó người đông, người ta buôn bán nhiều mới có người mua bánh của mình.

Con bé Yumi lúc này mới nhìn lại giỏ bánh mà nó xách theo ban nãy, những chiếc vàng rượm rất lạ, con bé chưa thấy bao giờ.

- Bánh gì lạ vậy Tana?

- Đây là loại bánh gia truyền của nhà mình, cậu ăn thử đi, ngon lắm

Tana đưa chiếc bánh trong thúng cho Yumi, con bé cầm lên nhìn lạ lẫm rồi bỏ vào miệng, mùi bánh thơm và nhai giòn tan trong miệng, con bé reo lên thích thú:

- Ngon quá Tana

- Ừ, mẹ mình làm đấy, nhưng mấy hôm nay mẹ mình chỉ làm được rất ít vì mẹ ốm nặng lắm, mình phải đi bán thay mẹ, nhưng bị bọn nó....hic...đau quá, mình khát nước

Con bé Tana chợt rên lên vì đau khiến Yumi hốt hoảng

- Cậu sao rồi Tana, nhà cậu ở đâu mình đưa cậu về, để mình chạy ra ngoài xem bọn nó còn lãng vãng không nha, Tana ở yên đây chờ mình nha

Nói xong con bé chạy vụt ra phía ngoài dòm ngó, có lẽ bọn kia tìm không thấy hai đứa nó đã bỏ đi. Con bé trở vào dìu con bạn đi ra, đôi mắt tinh anh của nó ngó quanh quẩn, Tana đang gần như kiệt sức, con bé sốc nách con bạn lôi đi

- Yumi ơi, mình khát nước quá

- Hay là vầy, mình nhớ gần đây có một quán trà nhỏ, ông chủ quán là bạn của ông Yamada ở nhà mình, mình đưa Tana đến đó nhé

- Sao cũng được, mình khát nước quá

- Để mình cõng cậu

- Mình tự đi được mà, không sao đâu

Chưa nói hết câu con bé Tana đã té xuống đất kéo theo Yumi suýt ngã

- Đấy, có đi được đâu, lên lưng mình cõng cho, nào nhanh lên....

Yumi gồng hết sức cõng con bạn đi về hướng quán trà mà nó biết, cũng may với cái sức dai dẳng quen lao động và luyện võ cả năm nay của mình, con bé cũng không mấy khó khăn đưa con bạn đến quán trà.



Quán trà đang vắng khách, Yumi cõng con bạn bước thẳng vào, người đàn ông ngồi trong quán ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt ông chợt nhíu lại hỏi dồn:

- Sao thế này Yumi, cô bé này là ai, bị gì đây?

- Bạn cháu ông Hitoya ạ, nó bị bọn lưu manh đánh đuổi không cho bán bánh, ông giúp cháu với

- Để con bé xuống đây, cháu vào lấy ta cốc nước

- Vâng...

- Thế bọn nào đánh bạn cháu hả Yumi?

Ông Hitoya hỏi vọng vào trong, con bé lúi húi vừa lấy nước vừa ngoái đầu lại trả lời:

- Cháu cũng không rõ, nghe Tana bảo là thằng cầm đầu là con trai ông Tokomaguchi nào đó

- Hả....cháu nói sao? Lại là mấy đứa đó...

- Ông biết mấy thằng đó hả ông?

- Ừ, bọn nó hay vào quán ta quậy phá, uống trà ăn bánh không bao giờ chịu trả tiền

- Ổng để vậy sao ông?

- Ta làm sao được, lão Tokomaguchi ở vùng này ai chẳng biết là ngang ngược, thằng con trai của lão thuộc loại trời đánh ngang tàng hơn cả bố, không chịu học hành, chỉ thích quậy phá

- Ông xem, bọn nó đánh Tana ra nông nỗi thế này, ác ôn thiệt há ông...Tana....cậu sao rồi, trả lời mình đi nào....

Yumi hốt hoảng khi nhìn thấy con bạn nhắm tịt mắt người rũ rượi trên chiếc sập gỗ, con bé quýnh quáng không biết làm sao, nó đưa mắt qua cầu cứu ông Hitoya

- Ông Hitoya, cháu làm sao đây?

- Cháu trông chừng quán cho ta, ta chạy sang bên nhà lấy thùng thuốc y tế và kêu bà nhà ta ra xem sao nhé

- Vâng, cháu cảm ơn ông

 

Tina_Phương

Phụng Tỉ
Staff member
Con bé ngồi lấy khăn ấm lau mặt cho bạn, gương mặt Tana tái xanh, những vết bầm trên mặt bắt đầu hiện rõ, những dấu bàn tay và móng tay cào xướt trên cổ con bạn khiến con bé xót xa, nó nguyền rủa cái bọn ác ôn luôn miệng, bỗng con bé giật bắn mình khi nghe tiếng hét :

- Đại ca, lại đây mau lên, bọn chúng nó đây này

Con bé tái xanh mặt nhìn ra hướng cửa quán, cái lũ ác ôn mà nó đang nguyền rủa đã đứng một đám sừng sững trước cửa quán, còn đông hơn lúc nãy ở ngoài phố, cả bọn xông vào quán trà tiến về phía con bé và Tana, con bé bật đứng lên chắn ngang chiếc sập gỗ:

- Các người muốn gì?

- Muốn cho mày một trận bé con mà láo ạ

- Đi ra ngoài kia, đây là quán của người ta, muốn gì ra kia nói

- Mày là cái thá gì mà dám nói lớn tiếng với bọn anh thế hả?

- Tôi bảo các anh ra ngoài kia, muốn gì thì nói..

Một thằng nhóc bước tới chỗ con bé định gạt nó sang bên với tay về phía Tana định lôi tóc con nhỏ, lúc này Tana vừa mở mắt ra, con nhỏ hoảng sợ thu mình vào góc sập gỗ run cầm cập, con bé Yumi giận quá không nói không rằng trong nháy mắt dùng chân gạt ngang, tay túm tay quật thằng nhóc xuống sàn, thằng nhóc chưa hết kinh ngạc đã thấy mình nằm quay lơ dưới sàn, cổ tay đau điếng, nó lủi ra phía lũ bạn, nói với thằng bé lớn nhất:

- Con nhóc này nó có võ đại ca ạ

- Tao nói rồi, ai bảo mày ngu xông vào nó, con nhóc kia, mày có biết tao là ai ở đây không?

- Tôi không cần biết điều đó, nhưng anh đánh bạn tôi thì tôi không đứng ngó

- Con Tana là bạn mày hử?

- Trước thì chưa, nhưng bây giờ thì đúng vậy

- ha ha mày nghe cho rõ đây bé con, nhà con Tana còn nợ nhà tao khá nhiều tiền, tao đã cấm nó đến khu vực kia bán bánh, nhưng nó lì quá, bọn tao phải trừng trị nó

- Người ta nghèo phải đi bán bánh, các anh không giúp thì thôi, còn đuổi đánh

- Bây giờ không nói nhiều, một là mày biến đi để con Tana lại đây bọn tao xử, hai là mày cùng chung cảnh ngộ với nó, hay muốn làm anh hùng bé con

Con bé đưa mắt nhìn lũ lau nhau đứng sau thằng cao lớn, nó run thật sự, nó thừa biết nó không làm gì được bọn này, nhưng nó không thể để Tana ở lại được, lúc này ông chủ quán đã bước vào, ông nhìn thằng bé cao lớn mà nói:

- Cậu chủ bỏ qua cho hai đứa nó, cậu chừa chỗ cho tôi làm ăn với

- Ông im đi, có tin tui bảo cha tui dỡ cái quán của ông không?

Ông Hitoya thở dài lắc đầu bất lực, ông biết mỗi khi bọn trẻ này xông vào quán thì sau đó quán của ông bao giờ cũng phải sữa chữa lại một thứ gì đó, bọn này quả là lũ trời đánh mà, ông lẩm nhẩm câu chửi trong cổ họng...ông thật lo lắng cho hai con bé kia...Với thế lực của gia đình Tokosumachi ở đây, chẳng ai dám động đến bọn trẻ ranh này...

- Sao hả con bé kia, mày nghĩ ngợi hơi bị lâu đấy

- Các người muốn sao?

- Mày biến đi, để con Tana lại, tao không trị cái tội mày dám đánh tao là may cho mày rồi

Bỗng một giọng nói nhỏ nhẹ từ trong đám nhóc vang lên:

- Thôi bỏ đi, tha hai đứa nó đi Tostu, con kia cũng bị đánh rồi chắc không dám đến chỗ chúng ta bán nữa đâu

- Bỏ là bỏ thế nào, tao phải cho hai đứa nó nếm mùi thương đau

Con bé Tana níu tay Yumi:

- Đi đi Yumi, bọn này hung hăng lắm vả lại tụi nó đông thế kia, bạn đánh không lại bọn chúng đâu, mặc kệ mình, cùng lắm bị đánh chết..

- Con Tana nói đúng đấy, mày biến đi..

- Không...

- Mình van cậu đấy, đi đi.....mặc kệ mình

- Đã bảo không..., mình không thể bỏ cậu...

Con bé nắm chặt tay con bạn, ánh mắt sắc lẻm gườm nhìn thằng bé cao lớn đầy căm giận

- Các người đông thế mà ức hiếp bạn tôi mà không biết nhục à, mà người ta có làm gì đâu, chỉ vì muốn kiếm tiền mua thuốc cho mẹ, sao các người ác vậy.

- Mày cứ lảm nhảm hoài thế, có biến ngay đi không con nhóc?

- Không....

Con bé gào vào mặt thằng nhóc câu ấy, bàn tay nó nắm chặt tay Tana, tướng thủ thế như sẵn sàng đáp trả bất cứ kẻ nào xông về phía bạn nó, ánh mắt con bé long lên giận dữ, nhìn thấy cây gậy chống tấm bảng lề cửa sổ ngay tầm tay, con bé gồng người rút phắt ra chĩa về phía bọn kia:

- Bất cứ kẻ nào bước qua đây, tôi đánh không nương tay

- Đại ca xích ra, để bọn em đập con bé này một trận cho hết láo

Ba thằng nhóc từ phía sau thằng bé được gọi là đại ca nhào về phía con bé rất hung hăng, những chiếc bàn và ghế gỗ bị bọn kia kéo đạp ra hai bên, cả ba thằng chắc mẩm chỉ cần cùng xông lại là giật được cái cây trên tay con bé và túm lấy nó khá dễ dàng, nhưng chúng đã lầm, bằng những đường gậy đã được luyện tập rất kỹ và chăm chỉ gần hai năm nay, cũng là sở trường về đao pháp và thương thuật khi luyện võ của con bé đã từng được thầy Fushimi kinh ngạc về khả năng tiếp thu và sự khéo léo gần hai năm qua đã nhanh chóng khiến ba thằng đứa ôm sống lưng, đứa ôm chân, đứa ôm đầu té chúi nhủi về phía đám bạn của bọn chúng. Nơi góc phòng, ông Hitoya và một vài người dân quen thuộc ở nơi này đều tròn mắt ngạc nhiên nhìn con bé, họ đều không nghĩ rằng chỉ với vài cú đánh mà con bé đã cho ba thằng nhóc cao to hơn nó té lăn ra đất như vậy, tiếng ai đó bật thốt lên nơi góc phòng “Ôi, giỏi quá”.... khiến thằng nhóc cao lớn nóng ran cả mặt, nó không ngờ con bé này đã đánh ba thằng bạn nó té chúi nhủi như thế, căm tức sôi gan nó quay lại hét lũ bạn:

- Cả đám xông vào đánh chết nó cho tao, ba thằng chơi không lại thì cả lũ chúng mày xông vào hết coi nó né đường nào, dứt khoát không tha con bé khốn kiếp này

Con bé Tana rú lên kinh hoàng, con bé Yumi hoảng hốt khi nhìn thấy cả lũ đều nhào tới cùng lúc, cây gậy trong tay con bé múa loạn xạ, mấy người dân bất mãn cùng ông Hitoya vừa định nhào vào ngăn cản để giúp con bé thì bỗng đâu từ phía cửa, một giọng nói như tiếng chuông đồng sang sảng vang lên dứt khoát và thật lớn như tiếng sấm rền khiến ai cũng giật mình quay đầu nhìn lại, cả đám lau nhau hết hồn quay phắt nhìn ra cửa:

- Tất cả lũ khốn kiếp kia có dừng tay lại ngay không?
 

Tina_Phương

Phụng Tỉ
Staff member
CHƯƠNG 15: NGƯỜI ANH KẾT NGHĨA


Mọi người giật mình quay lại nhìn nhìn thấy một thanh niên khá cao lớn, gương mặt chữ điền, đôi mắt sắc như dao, bên trên là cặp chân mày khá rậm, giọng nói sang sảng khiến cả lũ đang định nhào về phía con bé Yumi bỗng hốt hoảng lùi lại:

- Chúng mày định làm gì con bé đó hả lũ trời đánh kia?

- Anh hai....

Cả đám lau nhau cúi đầu trước gã thanh niên, cảnh tượng đó khiến hai đứa con gái trố mắt ra nhìn, trên tay Yumi vẫn thủ thế chiếc gậy, ánh mắt con bé nhìn về phía gã thanh niên đầy nghi hoặc, con bé nhận ra lũ kia có vẻ rất sợ gã này, cây gậy trong tay con bé càng nắm chắc, đôi mắt con bé bắn những tia nhìn dò hỏi, gã thanh niên nhìn con bé giây lát rồi quay sang lũ kia:

- Thằng Michiko đâu, ra đây anh hỏi?

Một thằng bé trắng trẻo gương mặt khá sáng sủa, đầu tóc gọn gàng trong đám kia bước ra, con bé Yumi nhìn thằng nhóc đó bằng ánh mắt cũng không hằn học lắm, đó chính là thằng bé có giọng nói nhỏ nhẹ ban nãy bảo thằng đại ca bỏ qua cho hai đứa nó. Gã thanh niên bình thản ngồi xuống chiếc ghế gỗ, thằng bé có cái tên Michiko vòng tay trước ngực, ánh mắt liếc về phía hai con bé nói rất cung kính với gã thanh niên:

- Thưa anh hai, con nhỏ Tana lại đến bán khu vực thằng Tostu cấm nên bị nện, con nhỏ áo trắng kia bênh vực nên đánh nhau với bọn Tostu.

- Thế chúng mày định cả đám mười mấy đứa nhào đến đánh hai đứa con gái này hử, sao không ngăn lại hả Michiko?

- Thưa anh hai, em cản rồi nhưng Tostu nó không nghe

- Tostu, ra đây

- Dạ...anh hai dạy bảo

- Anh bảo với chú mày bao nhiêu lần rồi, chuyện gì tha được thì tha, đừng có làm quá chứ, chú mày làm anh mất mặt khi có lũ đàn em hèn thế kia hử?

- Thưa anh hai, con nhỏ Tana nó lì quá, cấm nó...

- Con Tana là đứa nào trong hai đứa kia

- Con nhỏ mặc áo nâu ạ

- Chà, chúng mày đánh nó cũng chẳng nương tay nhỉ?

Gã thanh niên nhíu mày nhìn con bé Tana, mặt mũi và thân người dấu vết trầy xước còn rất rõ, bỗng gã quay mặt nhìn con bé Yumi chăm chú hất hàm hỏi:

- Tên gì?

- Yumi

Con bé cũng đáp lại gọn lỏn không một chút sợ sệt bằng cái giọng đanh lại khiến gã thanh niên nheo mắt có chút ngạc nhiên. Nãy giờ gã cũng đã theo dõi cả bọn từ ngoài cửa một lúc lâu trước khi bước vào, cái cách con bé đối đáp với bọn đàn em gã và những thế võ rất đẹp con bé sử dụng khiến mấy thằng choai choai té gục đã khiến gã rất khoái, hơn thế , gã nhận ra một nét gì đó rất quen thuộc từ con bé, một cảm giác gã mất đã từ lâu, con bé này có gương mặt khá giống đứa em gái đã mất cách đây vài năm của gã, nên khi vừa nhìn thấy bọn kia nhào lại định hành hung con bé, gã đã vội lên tiếng. Bỗng con bé nhìn gã hỏi dõng dạc

- Ông là ai? Ông muốn gì? Đừng có mà đụng đến bạn tôi...

- Được lắm cô bé, can đảm lắm, chẳng đụng đến bạn nhóc đâu, nhưng nói cho mà biết, không có anh xuất hiện bé con nhừ đòn rồi

- Chẳng cảm ơn ông đâu, trước khi bị bọn kia đánh nhừ đòn thì tôi cũng khiến tụi nó bò ra đất khối đứa

- ha ha rất hay, ăn nói rất ghê gớm không hiền chút nào

- Các người nhẫn tâm quá, người ta chỉ bán mấy cái bánh để có tiền mua thuốc cho mẹ cũng cấm, đã thế còn đánh người ta, ác thế....

- Nhóc đang nói con bé Tana kia, phải không?

- Hổng lẽ tôi nói...ông

Gã thanh niên bật cười ha hả trước thái độ cáu bẳn và lời nói như chọc ngang hông của con bé Yumi, gã nhìn con bé với ánh mắt thích thú và buột miệng câu nói:

- Gương mặt, tính cách giống Nari quá, Yumi......

Nhẩm lại cái tên con bé, gã quay về hướng bọn thằng Totsu gằn giọng:

- Biến về hết

- Anh hai, còn hai đứa này....

- Để đó anh giải quyết, không phải chuyện của chúng mày nữa

- Dạ, anh hai, nhưng...

Mấy thằng nhóc chưa chịu quay đi, có vẻ hậm hực, nhưng ánh mắt đanh lại của gã thanh niên khiến bọn chúng e sợ, lùi lũi kéo nhau ra cửa quán, bỗng gã gọi giật lại:

- Tostu, từ rày sắp tới cứ để con nhỏ Tana bán, nghe chưa?

- Anh hai nói sao ạ?

Thằng Totsu tròn mắt nhìn gã thanh niên đầy ngạc nhiên, sau đó ánh mắt thằng nhóc lướt về phía con bé Yumi đang nở một nụ cười rất nhẹ như mỉa mai, đầy tức giận, dứ nắm đấm về phía con bé nó lẩm nhẩm “Đợi đấy bé con, mày không thoát tao đâu”, giọng gã thanh niên gằn từng chữ:

- Từ nay để con Tana bán trong khu vực chúng mày, hiểu chưa?

- Vâng, anh hai, nhưng...

- Không nhưng nhị gì hết, bây giờ biến khỏi quán cho người ta buôn bán

- Vâng..

Cả lũ lau nhau lũ lượt kéo ra khỏi quán, mọi người thở phào, ông chủ quán bước ra cảm ơn gã thanh niên rối rít. Yumi nhìn gã với ánh mắt vẫn rất dè chừng, bàn tay nó vẫn cầm chiếc gậy, hướng vẫn chĩa về gã thanh niên khiến gã bật cười:

- Này bé con, bỏ gậy xuống đi, có ai làm gì đâu mà thủ thế dữ vậy, lại ngồi đây anh hỏi chuyện

- Làm sao tôi biết ông là người thế nào, ông muốn gì?

- Thôi được, muốn nói chuyện thôi, mà bé con cứ đứng đấy, anh ngồi đây, bây giờ nói chuyện được chưa? Nhưng khoan đã, tránh ra để xem vết thương của Tana thế nào đã

Ông chủ quán gật gù nói với Yumi:

- Không có gì nữa đâu Yumi, cháu ngồi xuống đi, cháu xem, cái tư thế của cháu làm Tana nó sợ kìa, cháu để anh ta xem vết cho bạn cháu đi chứ

Lúc này con bé mới hạ chiếc gậy xuống khi nghe nhắc đến Tana, hoảng hốt quay lại phía sập gỗ, nó lay con bạn đang lả người dần trên ấy

- Tana, cậu không sao chứ, Tana....

- Bé con tránh ra để anh xem, coi bộ bạn nhóc bị đánh khá nặng

- Thì...cũng bọn người quen của ông đánh chứ ai, giả vờ mãi

- ha ha bé con mồm mép quá, tránh sang bên anh xem nào, có ăn thịt bạn em đâu mà lo



Sau khi xem xét những vết thương trầy xước trên người Tana, gã thanh niên nói nhỏ gì đó với thằng Michiko vẫn đang đứng bên cạnh, thằng này chạy đi, một lúc sau đi vào cùng một người phụ nữ mặc áo blouse trắng, đưa con bé Tana vào bên trong, Yumi định chạy theo thì gã thanh niên gọi giật giọng:

- Yumi, đứng lại, có y tá lo lắng cho Tana rồi, bé con ở lại đây anh hỏi chuyện

- Nhưng...

- Yên tâm, ở đây ai mà không biết y tá Kokoro, hỏi chủ quán mà xem.

Con bé đưa mắt nhìn ông Hitoya, thấy ông chủ quán khẽ gật đầu con bé mới dịu gương mặt lại:

- Ông muốn gì?

- Bé con từ đâu tới, ai dạy võ cho em?

- Nông trại Tokugawa, chả ai dạy võ cả

- Đừng phét, đường gậy ban nãy bé con sử dụng đánh tụi kia bò lết anh nhận ra của sư phụ Fushimi

Con bé Yumi giật bắn người khi gã thanh niên nhắc đến tên sư phụ của nó, đôi mắt to tròn của nó nhìn gã trân trân, trong đầu con bé ập đến câu hỏi “Gã là ai mà biết sư phụ mình?”, như hiểu được suy nghĩ con bé, gã thanh niên khẽ cười:

- Anh chỉ là một người quen....cũng khá thân của sư phụ Fushimi, không ác ý gì đâu, chẳng qua anh nhận ra đường thương quen thuộc của sư phụ khi bé con sử dụng, chứng tỏ bé con là đệ tử rất yêu quý của ông ta, bằng không thì không thể sử dụng thuần thục như vậy vì theo anh biết ông Fushimi chỉ dạy chiêu thức đó cho người ông ta tin tưởng

- Nghĩa là sao cơ?

- Tức là bé con đã học được tuyệt chiêu về thương thuật của sư phụ Fushimi chứ sao, ngốc quá, tuy chưa nhuần nhuyễn lắm nhưng cũng khá đấy

- Sao ông biết?
 

Tina_Phương

Phụng Tỉ
Staff member
- ha ha...vậy thì nhìn đây, coi có quen không nhé bé con

Nói dứt lời, gã thanh niên bước ra sân trước, bẻ khúc cây đi những đường gậy nhanh vun vút, con bé Yumi trố mắt ra nhìn ngạc nhiên khi thấy gã thanh niên múa giống y hệt sư phụ, có những chiêu thức nó đã từng được thầy luyện trong hai năm qua vẫn chưa nhuần lắm, nhưng gã thanh niên lạ mặt này múa rất nhuyễn và nhanh vun vút khiến nó hoa cả mắt vừa kinh ngạc vừa thán phục cực độ. Gã thanh niên chợt dừng lại trước mặt con bé vụt ngay một đường gậy nhắm thẳng vào đỉnh đầu, con bé bị bất ngờ nhưng vẫn né rất nhanh khiến gã thanh niên bật lên tràng cười thật sảng khoái:

- Rất tuyệt, né rất nhanh, rất xứng là đệ tử của sư phụ Fushimi.

Gã dừng lại quăng chiếc gậy ra góc sân, nét mặt không hề có một chút gì mệt nhọc, nheo mắt nhìn Yumi, ngắm con bé từ đầu đến chân một cách kỳ lạ khiến con bé cũng cảm thấy khó chịu:

- Ông nhìn gì?

- Bé con bao nhiêu tuổi?

- Không nói

- ha ha ha ngổ ngáo thật, thôi được sẽ còn gặp lại đấy bé con, bảo Tana cứ đến bán bánh ở chợ

- Để mấy thằng kia nó đánh bạn tôi nữa sao?

- Không yên tâm đi bé con, chẳng thằng nào dám đánh bạn nhóc nữa đâu mà lo

- Làm sao tôi tin ông được

- Làm sao nhóc mới tin?

- Không biết

- Thôi được, Michiko cậu chạy đi kiếm thằng Totsu đến đây cho anh.

Thằng Michiko dạ một tiếng thật to rồi chạy biến đi, lát sau nó quay lại với thằng bé cao lớn lúc nãy

- Anh hai gọi em

- Ừ, chú mày nghe đây, kể từ hôm nay bất cứ đứa nào ở đây đụng đến con bé Tana không để yên cho nó bán bánh khu vực của chú mày thì cứ thẳng tay cho anh, chú mày phải có nhiệm vụ bảo vệ nó

- Hả...dạ...ủa...sao kỳ vậy anh hai?

Thằng nhóc Totsu há hốc miệng khi nghe gã thanh niên nói ra câu đấy, gã thanh niên vẫn tỉnh bơ nói tiếp:

- Nhớ đấy, có chuyện gì xảy ra cho con bé Tana anh sẽ hỏi tội chú mày

- Sao lại....

- Chú mày định cãi lời anh chắc?

- Dạ em không dám, nhưng mà....em thắc mắc...

- Không thắc mắc gì hết, làm đi...nhất là con bé Yumi này, đứa nào đụng đến anh cũng sẽ hỏi tội chú mày, rõ chưa?

- Dạ, anh hai, em nghe rõ

Thằng Totsu kinh ngạc đưa mắt nhìn con bé Yumi đang nhoẻn miệng cười đắc thắng, nó không hiểu tại sao gã thanh niên lại làm thế, nhưng quả thật nó không dám thắc mắc thêm chỉ biết cúi đầu vâng dạ. Gã thanh niên quay sang con bé hỏi:

- Thế nào, tin chưa?

Gã ngạc nhiên nhìn con bé vẫn im lặng nhìn gã không một lời, gã bật cười trước thái độ vẫn chưa có gì là thiện chí của con bé, trước khi bước ra khỏi cổng quán, gã nói với vào trong:

- Yumi, anh tên Takumi, sẽ còn gặp lại bé con đấy....

Sau khi đưa Tana về nhà, con bé lững thững đi về hướng võ đường, từ đằng xa nó đã nghe tiếng “huỵch” “chat”...tiếng của những thanh kiếm va chạm nhau, tiếng thét lớn của các sư huynh tỷ trong võ đường, họ đang luyện tập rất say mê. Vừa đi con bé vừa nghĩ về gã thanh niên ban sáng vừa gặp, con bé có những điều thắc mắc không thể tự giải đáp, mải suy nghĩ , con bé bước vào võ đường lúc nào không hay, bỗng một thanh đao vụt ngang đầu nó chớp nhoáng, hốt hoảng nó nhảy sang bên né rất nhanh để nghe tiếng thằng bé tóc vàng tên Ben cười ha hả:


- ha ha nhanh gớm nhỉ sư muội?


- Em không giỡn nghen, sư phụ đâu anh Ben


- Trong thư phòng, sư phụ đang có khách


- Ai vậy?


- Nghe nói cháu sư phụ từ Tokyo về


- Anh gặp bao giờ chưa?


- Chưa, nhưng thấy sư phụ có vẻ không vui, em đừng vào kẻo chọc giận sư phụ, sáng giờ đi đâu mà không đến tập thế Yumi?


- À, sáng em ra bưu điện gửi thư, gặp chút chuyện....


- Mà này, tay em sao thế....


- hì..vấp té...trầy tay ấy mà


Thằng bé tóc vàng nhìn con bé bằng ánh mắt đầy nghi ngờ, nhưng trước vẻ tỉnh bơ của con bé, thằng Ben cũng không hỏi tiếp vì nó quá biết tính con bé này, một khi đã không muốn nói điều gì thì có cạy răng con bé cũng không buông ra nửa chữ. Con bé rón rén lại gần thư phòng, nó nghe tiếng sư phụ vọng ra sang sảng:


- Ta từng hy vọng rất nhiều vào anh, nhưng anh đã làm ngược lại, những gì anh học được ở ta, anh đã sử dụng như một thứ để làm những điều trái lương tâm, vậy quay lại đây tìm gặp ta làm gì nữa hả, ta thật thất vọng về anh.


- Chú, cháu xin lỗi, nhưng cháu không còn con đường nào khác, tay lỡ nhúng chàm, rút ra không còn kịp nữa


- Chỉ cần anh muốn thì sẽ được....


- Bước lên lưng cọp rồi chú ạ, cháu về đây tạ tội cùng chú rồi cháu lại lên Tokyo.


- Anh như thế, ta biết ăn nói thế nào với cha anh


- Chú đừng nhắc đến ông ấy, ông ấy không xứng đáng để cháu gọi tiếng cha, nếu ngày ấy chú không sang Ý đưa cháu về thì suốt đời cháu vẫn nghĩ mình là một cô nhi không gia đình


- Đừng trách cha anh, ông ấy có nỗi khổ tâm


- Không bao giờ cháu tha thứ, tại sao phải bỏ cháu tận Châu Âu, cháu hận ông ta


Tiếng sư phụ thở dài:


- Biết vậy, ta không đưa anh về đây, cứ để anh ở lại tu viện nơi ấy có lẽ sẽ rèn anh đã tốt hơn, đứa nào đứng ngoài cửa thò mặt vào đây ngay...


Tiếng sư phụ vụt quát lớn khiến con bé hoàng hồn té chúi nhủi vào cánh cửa vừa bật ra, nó lồm cồm bò dậy vòng tay thưa:


- Thưa sư phụ, là con....


- hừ... Yumi, con làm gì thập thò ngoài cửa vậy?


- Con thấy sư phụ có khách...


Nói đến đây con bé ngẩng lên nhìn, sự ngạc nhiên khiến nó há hốc mồm ra mà nhìn, vị khách trong phòng sư phụ chính là gã thanh niên ban sáng nó đã chạm mặt, gã nhìn thấy con bé bèn nheo mắt cười cười:


- Đấy, anh nói không có sai nhé, chúng ta lại gặp nhau, phải không bé con?


- Hai đứa quen biết nhau sao Takumi, Yumi...đây là Takumi cháu ta ở Tokyo?


- Vâng, con có nghe anh Ben nói vậy.


- Đệ tử của chú rất chi là ngổ ngáo, nhưng khá lắm chú ạ, một mình nó đánh mấy thằng nhóc lết dưới đất


- Chuyện gì vậy, sao lại đi đánh nhau, Yumi...nói ta nghe?


- Không có gì đâu chú, con bé này bảo vệ bạn, ra tay rất chính đáng và ngon lành, không hổ danh là đệ tử của chú.

- Ta đã nghiêm cấm các đệ tử không được gây sự ngoài võ đường


- Nhưng...con không gây sự...


- Đúng đúng chú à, Yumi nó không gây sự, lỗi do mấy thằng nhóc kia, nó bảo vệ bạn, bảo vệ kẻ thế cô không sai chút nào, hành động đó có lẽ học được từ khí chất của chú đấy.


Nhìn ánh mắt và thái độ nghiêm nghị của sư phụ, Yumi chỉ biết cúi đầu không dám nói gì, ánh mắt con bé cứ nhìn xuống đất, thỉnh thoảng liếc những cái sắc lẻm về phía gã thanh niên khiến gã vừa tường thuật câu chuyện vừa bật cười nhìn con bé một cách thú vị. Ánh mắt ông Fushimi dịu lại dần, ông khoát tay nói nhỏ:


- Thôi được, lần này ta bỏ qua, nghiêm cấm con lần sau như thế nữa


- Vâng, sư phụ, con xin phép ra ngoài


Lùi dần ra phía cửa, con bé le lưỡi nhìn gã thanh niên rồi chạy vụt ra ngoài, hòa vào đám võ sinh trong võ đường, gã thanh niên nhìn theo với ánh mắt rất lạ


- Giống quá phải không Takumi, 3 năm rồi anh có về thăm lại mộ phần của Nari?


Gã giật mình quay lại khi nghe ông Fushimi nói, khẽ gật đầu, gã chăm chú nhìn ra ngoài sàn tập nơi con bé Yumi đang đi những đường quyền thật đẹp cùng một con bé người Hàn Quốc.



- Sei Hee, hôm nay chị dùng lực nhẹ quá vậy, đường quyền rối rồi kìa, sư phụ thấy mắng bây giờ


- Yumi, vào sư phụ bảo


- Vâng...


Con bé hấp tấp gác chiếc đao lên giá đỡ chạy vào thư phòng:


- Con dẫn anh Takumi sang xưởng vẽ ông Minko giúp sư phụ


- Chi vậy sư phụ?


- À, là anh định mua một bức vẽ của ông ta, bé con dẫn anh đến nhé


Takumi cướp lời nheo mắt nhìn con bé khiến nó bực bội:


- Đừng có mà kêu người ta là bé con


- Ô hay...


Gã thanh niên bật cười giòn giã trước cái vẻ cáu bẳn của con bé, lững thững đi đằng sau con bé ánh mắt của gã nhìn con bé thật trìu mến, con bé này rất giống em gái của gã, bỗng gạ̃ chợt thở dài thườn thượt, nếu em gái gã còn sống chắc cũng cao bằng con bé này, cũng xinh xắn và ngổ ngáo như thế. Tất cả là do gã, từ ngày gã bước vào con đường ấy, thứ mất mát đầu tiên của gã chính là em gái, oan nghiệt cách đây 3 năm. Gã đã không thể cứu em gái mình thoát khỏi tay bọn cướp tàn nhẫn ấy, bọn dã man đã lấy đi mạng sống của em gái gã và đẩy gã vào con đường xám xịt tội lỗi...ánh mắt gã vằn đỏ hiện ra hình ảnh em gái quằn quại trong vũng máu năm ấy, từ khóe mắt gã rơi ra giọt nước mắt nóng hổi, ngay đúng lúc con bé Yumi vừa quay lại định nói gì đó với gã, con bé đứng sững lại khi nhìn thấy gã thanh niên khóc. Vội chùi giọt lệ vừa trào ra, gã lại hất hàm hỏi con bé:


- Định nói gì với anh hả bé con?


- Ơ...thì...định bảo ông xắn quần lên, để sang xưởng vẽ của thầy Minko phải lội qua một con suối khá sâu, nước chảy hơi xiết....


- Sao phải lội, cầu đâu?


- Cầu bị gãy cách đây 3 ngày vì cây đổ và nước tràn từ nguồn đổ về, à mà hình như ông quen thuộc nơi này mà


- Tạm tạm, mỗi khi về đây anh chỉ đi thẳng không lạng lách, mà này Yumi đừng có gọi anh bằng cái tiếng ông đó nữa


- Thế gọi ông bằng gì?


- Tùy, miễn không là ông.


Con bé im lặng cắm đầu phía trước bà bước không trả lời, con sông mùa này nước chảy khá xiết, những mỏm đá mùa mưa trơn trượt, bỗng từ phía trên đầu hai người tiếng “rắc..rắc..” như có vật gì đang gãy vọng xuống, trong chớp mắt gã thanh niên vụt nhào tới trước chụp lấy con bé hất cả hai cùng té ngã xuống lòng sông, cả thân hình gã ụp lên người con bé khiến nó hoảng hốt chưa kịp hiểu chuyện gì thì nước đã tràn vào miệng sặc sụa, một vật gì đó hình như rất nặng rơi gần sát con bé và gã thanh niên, đổ ụp lên cả hai. Dùng hết sức ngoi lên khỏi mặt nước, con bé kinh hoàng nhận ra một nhánh cây rất lớn đã rơi từ trên cao xuống ngay đúng nơi nó vừa đi qua, con bé giật mình nhìn lại phía sau thì thấy gã thanh niên cũng đang cố ngoi lên khỏi mặt nước.
 

Tina_Phương

Phụng Tỉ
Staff member
Lóp ngóp lên tới bờ con bé mới hoảng hốt nhận ra vệt rách dài trên trán của gã thanh niên, máu từ đó đang rỉ ra, nhìn lại nhánh cây vừa rơi xuống nó điếng người nhận ra nếu gã thanh niên không nhanh tay kéo nó nhào xuống lòng sông lấy thân người che cho nó thì nhánh cây đó đã rơi thẳng vào đầu nó. Vội vàng lấy chiếc khăn ướt sũng trong túi ra chặm lên vết thương của gã thanh niên, nó thảng thốt kêu lên:


- Anh Takumi, anh có sao không, máu ra nhiều quá làm sao giờ?


- Không sao bé con, ta đi tiếp đi, xưởng vẽ ông Minko còn xa không?


- Qua khỏi con sông này


- Vậy ta đi nào, vết thương nhỏ, nhằm nhò gì


Nhìn vết thương đang rỉ máu trên đầu và cánh tay trầy xướt có lẽ do những nhánh cây xượt qua của gã thanh niên, con bé cứ ngẩn mặt ra nhìn và lo lắng, nó hiểu rằng gã thanh niên này vừa mới cứu nó..


- Sao thế, ta đi tiếp chứ, làm gì nghệt mặt ra thế hử bé con?


- Cảm ơn anh cứu mạng


- Xời, lộn xộn, đi nào Nari


- Nari...là ai?


- Xin lỗi, anh nói nhầm, đi nào Yumi


Con bé lẩm nhẩm cái tên “Nari” trong miệng đầy thắc mắc, là ai thế nhỉ, sao anh ta gọi mình bằng cái tên đấy....


Xưởng vẽ của ông Minko hiện dần ra thấp thoáng sau những hàng cây, con bé chạy ào vào vừa hét :


- Thầy ơi, giúp con một tay với


Ông Minko đang dở tay vẽ giật mình quay lại, nhìn thấy con bé hớt hải chạy vào, phía sau là một gã thanh niên vừa đi vừa giữ chiếc khăn vấy máu trên đầu, vội buông cọ vẽ ông chạy ra:


- Chuyện gì thế này, cậu này bị sao vậy Yumi?


- Cây bên con sông lại bị gãy thầy ạ, anh ấy cứu con


- Chà chà..cậu đưa đầu tôi xem, kiểu này phải may lại mới ổn


- Không sao đâu ông, cảm phiền lấy cho tôi cái gạc, ít bông băng và thuốc sát trùng


Ông Minko giúp gã thanh niên băng lại vết thương trên đầu, sau đó quay sang Yumi:


- Yumi, con đi đâu ba hôm nay thầy không thấy mặt vậy?


- Con đi Sapporo với cha ạ


Gã thanh niên khẽ nhíu mày hỏi ông Minko:


- Yumi là học trò của ông sao?


- Đúng vậy, mà này tôi nhìn thấy cậu quen quen, không rõ đã gặp ở đâu rồi nhỉ?


- Tôi là cháu ông Fushimi


- À ra vậy, thảo nào trông cậu rất giống ông ấy ngày trẻ


- Thầy ơi, anh ấy nhờ con đưa sang đây tìm thầy


Ông Minko nhìn gã thanh niên với ánh mắt dò hỏi:


- Cậu tìm tôi làm gì?


- Tôi muốn mua bức tranh có tên “Gia đình” mà ông trưng bày trong hội chợ mỹ thuật vừa rồi ở Osaka


- Bức tranh đó tôi không bán


- Vì sao?


- Đơn giản là vì nhân vật tôi vẽ đã không còn sống, cô bé đó muốn tôi giữ bức tranh ấy không bao giờ bán, tôi đã hứa.


Gã thanh niên ngồi đực mặt thật lâu nơi khóe mắt gã chợt rơi ra giọt nước mắt, ông Minko ngạc nhiên đưa mắt qua Yumi, con bé nhún vai như trả lời rằng nó cũng không hiểu, một lúc lâu anh ta nói:


- Ông có biết người ông vẽ là ai không?
 

Tina_Phương

Phụng Tỉ
Staff member
Cánh Hoa Pansy - Phần I - Chương 17
bài trước mục lục bài kế
Trầm Tích

CHƯƠNG 17: NGƯỜI ANH KẾT NGHĨA (tt)



Ông Minko xoay người nhìn gã thanh niên , nét mặt của gã trông thật buồn

- Đó chính là em gái tôi, con bé đó là em gái tôi, ông họa sĩ hiểu không?

- Nari là em gái cậu sao?

- Đúng vậy, em cùng mẹ khác cha. Chính tôi, chính tôi đã đẩy em tôi đến vực thẳm

Gã thanh niên bỗng bật khóc lên khiến ông Minko và con bé Yumi trân người ra nhìn không chớp mắt

- Hồi tháng trước khi xem triễn lãm tranh của ông ở Osaka, tôi đã nhìn thấy bức tranh đấy, người của tôi đã ngã giá mua, nhưng ông cũng đã cương quyết không bán

- Đúng vậy, đã có người muốn mua với giá rất cao nhưng tôi không bán. Vậy ra là anh?

- Vâng, nên tôi muốn tìm ông, tôi thật sự thích bức tranh ấy và tha thiết mong ông bán nó cho tôi, bằng giá nào đắt bao nhiêu tôi cũng trả, tôi muốn giữ lại hình ảnh của em gái tôi, tôi xin ông.

Trán ông Minko nhíu lại, ông nhìn con người bất thần quỳ sụp dưới chân ông bằng đôi mắt nghi ngại, ông vẫn nhớ cô bé ấy từng nói mình có một người anh trai, nhưng ông vẫn chưa tin gã đàn ông trước mặt mình

- Ông không tin phải không, đây, đây là hình tôi và nó chụp cùng chú Fushimi cách đây 3 năm, ông nhìn đi

- Thầy ơi, anh ấy là cháu của sư phụ con là thật đấy, sư phụ bảo con dẫn anh ấy đến gặp thầy...

- Thôi được ta tin, nhưng mà....

Nhìn ánh mắt khẩn khoản của gã thanh niên, ông Minko im lặng đắ́n đo suy nghĩ và gật đầu:

- Được rồi, bức tranh đó sẽ là của cậu

- Cảm ơn ông, ông ra giá bao nhiêu tôi cũng trả....

- Nhưng tôi không bán nó vì bức tranh đó vô giá, tôi không nhận tiền của cậu, tôi tặng cậu bởi cậu là anh trai của Nari.

- Cảm ơn ông, tôi biết lấy gì đền đáp việc làm này?

- Tôi không cần cậu làm gì cả, tôi thích tặng thì tặng, vậy thôi. Yumi vào trong bảo Chikako Kurosawa đóng bức tranh “Gia đình” lại cho thầy.

- Vâng, thưa thầy.



Đôi mắt gã thanh niên nhìn ông Minko đầy cảm kích, khi Yumi và Chikako mang bức tranh từ trong đi ra, gã nâng lấy với một vẻ rất trân trọng, sau khi cúi gập người cảm ơn ông họa sĩ, gã quay lại nhìn Yumi bằng ánh mắt hiền lành:

- Mình sẽ còn gặp nhau cô bé ạ, để anh nói điều này Yumi biết nhé, em rất giống em gái của anh, từ tính cách đến gương mặt thánh thiện rất giống Nari, anh rất muốn xem Yumi như em gái của anh, anh muốn Yumi trở thành em gái anh, anh muốn sẽ dành cho Yumi tất cả những gì đẹp nhất mà lẽ ra em gái anh phải có, Yumi có đồng ý không?

Con bé nghệt mặt ra nhìn gã thanh niên, nó đã không còn thấy gã đáng ghét, nhưng đề nghị của gã thật đường đột khiến nó bất ngờ lúng túng. Ông Minko nhìn con bé rồi gật gù:

- Quả thật, con rất giống cô bé thầy đã vẽ trong bức tranh ấy Yumi ạ, lâu nay ta có cảm giác ấy nhưng không biết nói thế nào, nay ta phải công nhận điều ấy, con rất giống

- Làm em gái anh, sao tự nhiên làm em gái anh chi vậy

Con bé ngớ người ra hỏi thật ngô nghê

- Là anh sẽ dành cho Yumi tất cả mọi sự quan tâm tốt nhất của một người anh trai dành cho em gái, những gì anh chưa làm được với Nari. Anh sẽ bảo vệ em, không để ai làm hại em dù dưới bất cứ hình thức nào

- Bảo vệ em á...như thiên thần bảo vệ....

- Uh, như thiên thần bảo vệ các cô bé ngoan

Con bé bỗng quay hắt nhìn ra cửa, giọng nói như lạc hẳn đi như đang nói với chính nó:

- Thiên thần luôn bỏ mặc những đứa trẻ đáng thương bị hành hạ....

- Yumi nói gì thế?

- Em nói.....thiên thần luôn bỏ mặc những đứa trẻ cần thiên thần giúp, thiên thần luôn bỏ mặc chúng bị đánh, bị cấu xé, em không tin thiên thần

Con nhìn thẳng vào mặt gã thanh niên, giọng nói giận dữ nhưng chất chứa đầy ai oán, gã thanh niên và ông Minko kinh ngạc nhìn theo bóng con bé chạy về phía con suối cách đó không xa, gã vội chạy theo vừa gọi:

- Yumi, đứng lại nghe anh nói

Con bé chạy đến bờ suối thì kiệt sức vì mệt, nó ngồi thụp xuống và nhìn xuống lòng suối, nước mắt con bé tuôn không ngừng, một sự tủi thân bao trùm lấy nó, nhặt cành cây bên cạnh quất liên tục xuống mặt nước con bé gào lên:

- Thiên thần chỉ là giả dối, thiên thần không bảo vệ mình, thiên thần chỉ hứa và quên mất rồi, mình ghét thiên thần....

Gã thanh niên nhìn con bé đầy kinh ngạc, gã lại gần và ngồi xuống bên cạnh:

- Em làm sao vậy cô bé, có chuyện gì khiến em phản ứng mạnh quá vậy?

Con bé im lặng nhìn xuống lòng suối, đôi mắt to đen chất chứa một nỗi buồn thăm thẳm khiến gã thanh niên nhìn vào bỗng chợt rùng mình , con bé nói nhỏ như đang nói với chính mình:

- Bố bảo bố là thiên thần bảo vệ mình, nhưng bố bỏ mặc mình bị đánh đập, bị đối xử tàn nhẫn, bố nói dối, thiên thần nói dối....

- Không đâu cô bé, thiên thần không biết nói dối, có lẽ thiên thần bận việc nên không bảo vệ em được hoặc thiên thần bị người ta dấu mất cánh không bay đến với em được đấy mà

- Thật không anh?

- Ừ

- Sao anh biết thiên thần bận?

- Chỉ khi nào thiên thần quá bận, thiên thần mới không thể thực hiện lời hứa, thiên thần luôn giữ lời với các cô cậu bé, em đừng trách thiên thần

- Vậy chắc là bố em bận lắm, bố luôn bận rộn với bàn tính và những cuốn sách dày

- Bố em ở đâu?

- Việt Nam

- Hả, em nói sao? Em không phải người bản xứ?

- Vâng

- Em sống ở đây với ai?

- Với cha Tokugawa và mẹ Sochi ở nông trại Tokugawa

- Wow, gia đình quyền quý danh giá...

- Anh biết cha em??

Yumi tròn mắt nhìn gã thanh niên đầy ngạc nhiên, gã vội tránh ánh mắt đấy nhìn xuống lòng suối

- Biết, ông ấy là một người rất kỳ lạ và nhân hậu

- Vâng, cha rất tốt

- Sao nào Yumi, có đồng ý làm em gái anh không?

- Em phải về hỏi cha

- Đừng, không hỏi được không? Làm em gái anh, anh sẽ không để ai bắt nạt Yumi, anh sẽ bảo vệ Yumi thay cho thiên thần...

- Tại sao không cho cha biết ạ, cha tốt và thương em lắm

- Anh biết, nhưng Yumi này, mỗi người chúng ta đều có một bí mật trong lòng đúng không em? Em có thích bí mật không?

- Thích ạ

- Vậy thì chúng ta kết nghĩa anh em bí mật đi, đừng để ai biết, chịu không?

Con bé đưa mắt nhìn cái nháy mắt tinh quái của gã thanh niên, bỗng nó phì cười:

- Vâng bí mật

- Tuyệt lắm, chỉ anh em mình biết thôi nhé, anh sẽ bảo vệ Yumi không để ai đụng đến em, không để ai hành hạ hay đánh đập em như em đã nói

- Thật không?

- Anh xin thề

- Ngoéo tay đi

- Được, anh em mình ngoéo tay, kể từ nay Yumi là em gái anh, những gì trong sáng tốt đẹp nhất trên đời anh sẽ dành riêng cho Yumi và bảo vệ Yumi, anh lấy tính mạng anh ra xin thề như thế.

- Em tin rồi, bây giờ em phải về thôi không thì trời tối mất

- Anh đưa Yumi qua suối

- hi hi anh không rành đường bằng em đâu

- Nhưng mà này, làm sao anh gặp lại Yumi, anh không đến trang trại đâu nhé

- Tại sao?

- Bí mật mà, Yumi quên ngay rồi đấy

- Ừa há, em quên. À, muốn gặp em anh Takumi đến võ đường thì sẽ gặp ngay ấy mà

- Ừ nhỉ, anh quên mất điều này, Yumi là đệ tử của chú anh

- Em đi đây, tạm biệt

- Tạm biệt em gái Yumi, nhớ nhé, chúng ta bí mật

- hi hi vâng, bí mật!



Gã thanh niên nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn của con bé chạy đọc con suối phía trước, trên gương mặt phong trần sương gió của gã bỗng nở một nụ cười hiền lành, gã lẩm nhẩm:

- Em sẽ có những gì tinh khiết đẹp nhất mà ta có thể dành cho em như chuộc lại lỗi lầm ta đã gây ra cho Nari trước đây, em sẽ có tất cả em gái của ta ạ, hãy hồn nhiên và vui sống, ta sẽ bảo vệ em....
 
Top