<div align="left">Gã ngồi tần ngần nghĩ về Vân, cô bạn học cạnh lớp gã. Gã chẳng biết mình bắt đầu rung rinh khi nào, chỉ biết, mỗi lần gặp nhỏ, gã lại thấy tim mình đập loạn xị xì ngầu. Người gì mà dễ thương thế không biết! </div>
<div align="left">Hai đứa học chung với nhau hồi cấp II, lúc đó nhỏ và gã là hai kình địch. Như nước với lửa. Thế mà giờ đây, khi gặp lại nhỏ, gã hết hồn khi thấy con nhỏ Vân hung dữ như chằn tinh, hay xách guốc rượt gã ầm ầm giờ lại hiền dịu đến vậy. Gặp lại gã, nhỏ Vân đã cười tươi và chào, làm gã muốn rụng tim, xém quên cả chào lại. Trời phật thương hay sao mà nhỏ lại dời về gần nhà gã. Nhỏ có thói quen tập thể dục mỗi sáng sớm. Gã là một kẻ lười biếng và ham ngủ. (Dù vậy thân hình của gã không bao giờ bị tăng cân, bọn con gái mà biết thì chắc bái gã làm sư phụ quá!). Nhưng lại bắt đầu đi tập thể dục mỗi buổi sáng, khiến mẹ của gã ngạc nhiên hết sức! Lý do lại vì một đứa con gái. </div>
<div align="left">Hôm nọ, gã quyết định phải thổ lộ tâm tình. Tính của gã rất bộc trực, gã đã nói huỵch toẹt ra. Và nhỏ Vân tròn mắt nhìn gã, thằng con trai lùn lùn hồi xưa hay chọc nhỏ. Nhỏ cười lên rồi bảo:</div>
<div align="left">- Đố Nguyên tìm được lá diêu bông đi! Lúc đó Vân mới cho Nguyên câu trả lời!</div>
<div align="left">- Tưởng gì! Dễ ẹc! - Gã đã công bố một câu xanh rờn như thế. </div>
<div align="left">Nhỏ chỉ cười, và nói:</div>
<div align="left">- Vậy thì Vân sẽ đợi đến lúc Nguyên tìm được đã!</div>
<div align="left">2. Tự nhiên gã lại ghét cái ông nhạc sĩ hồi xưa quá, khi không lại viết “Em đố ai tìm được lá diêu bông…” làm gì để bây giờ nhỏ lại cười cười với gã - một nụ cười thoải mái và ngây thơ… vô số tội, và bảo: “Đố Nguyên tìm được lá diêu bông!”. Mà thật sự trên đời này làm gì có lá diêu bông. Đó chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng, đi ra từ lời hát của ông nhạc sĩ đó. Vậy mà nhỏ lại bảo gã tìm, thế có khổ không chứ. Cho dù biết là không có loại lá ấy, nhưng gã vẫn phải đi tìm. </div>
<div align="left">Gã có kêu trời, trời cũng không thấu, kêu đất, đất cũng không thèm nghe, mà nếu có nghe, thế nào trời đất cũng sẽ đáp trả: “Xì, ai biểu dính vô mấy chuyện tình củm làm chi, giờ thì ráng mà chịu, có tiên nữ giáng trần cũng không giúp được gì ngươi đâu. Không lẽ hô biến ra loài cây mang tên diêu bông? Để rồi việc tìm diêu bông sẽ dễ như trở bàn tay, còn gì là hay nữa”. Đó cũng là lời của nhỏ bạn thân của gã, cũng là một đứa con gái đỏng đảnh và xí xọn. Nhỏ Thư đã nguýt gã một cái thật dài, và chu chu cái mỏ lên, ra chiều như gã làm điều gì nghiêm trọng lắm:</div>
<div align="left">- Học không lo học, còn nhỏ mà bày đặt yêu đương nhăng nhít hả? </div>
<div align="left">Gã nhăn mặt như khỉ ăn ớt, bắt đầu tỏ vẻ bực bội:</div>
<div align="left">- Bà nói thì hay lắm! Chừng nào bà dính vào đi thì biết! Tui có muốn đâu, chỉ tại con tim của tui nó rung động… Ôi chao… Mà cái chuyện quan trọng bây giờ là tui muốn bà giúp tui, khi có một đứa con gái đòi tìm lá diêu bông như vậy, thì con trai phải làm sao mới vừa lòng con gái hả?</div>
<div align="left">Gã gần như nài nỉ và cầu khẩn, không dám bực bội và cau có. Vì nếu cau có với nhỏ, chắc chắn nhỏ sẽ giận dỗi và không thèm giúp gã. Mà nhỏ không giúp thì gã biết phải làm sao? Gã chỉ có thể kể tuốt tuồn tuột mọi chuyện cho một đứa con gái duy nhất là nhỏ. Rất nhiều chuyện khác, trên trời dưới đất nhưng đây là lần đầu tiên gã “théc méc” về chuyện tình cảm! Nhỏ là con gái, tất nhiên phải biết rõ cái điều mà con gái muốn, con gái nghĩ rồi. Dù sao gã cũng chỉ là một thằng con trai mê toán khù khờ và mới bắt đầu biết rung rinh thôi mà. </div>
<div align="left">Nhỏ bạn cười rung cả bàn ghế. Gã giận:</div>
<div align="left">- Không giúp thì thôi chứ cười cái gì? </div>
<div align="left">Nhỏ vừa quẹt nước mắt chảy ra hai khóe mi (cười quá chảy nước mắt chứ không phải khóc) vừa trả lời gã:</div>
<div align="left">- Thôi thôi được rồi ông tướng!</div>
<div align="left">Nói rồi nhỏ lấy ngón tay trỏ chỉ vào ngực trái và cái đầu. Xong, nhỏ nói:</div>
<div align="left">- Vậy đó! Ông là người thông minh, tự hiểu đi!</div>
<div align="left">Gã nhíu đôi mày rậm rì như hai con sâu róm để suy nghĩ. Khối óc và con tim. Nhưng nó có liên quan gì đến lá diêu bông?</div>
<div align="left">Hai đứa học chung với nhau hồi cấp II, lúc đó nhỏ và gã là hai kình địch. Như nước với lửa. Thế mà giờ đây, khi gặp lại nhỏ, gã hết hồn khi thấy con nhỏ Vân hung dữ như chằn tinh, hay xách guốc rượt gã ầm ầm giờ lại hiền dịu đến vậy. Gặp lại gã, nhỏ Vân đã cười tươi và chào, làm gã muốn rụng tim, xém quên cả chào lại. Trời phật thương hay sao mà nhỏ lại dời về gần nhà gã. Nhỏ có thói quen tập thể dục mỗi sáng sớm. Gã là một kẻ lười biếng và ham ngủ. (Dù vậy thân hình của gã không bao giờ bị tăng cân, bọn con gái mà biết thì chắc bái gã làm sư phụ quá!). Nhưng lại bắt đầu đi tập thể dục mỗi buổi sáng, khiến mẹ của gã ngạc nhiên hết sức! Lý do lại vì một đứa con gái. </div>
<div align="left">Hôm nọ, gã quyết định phải thổ lộ tâm tình. Tính của gã rất bộc trực, gã đã nói huỵch toẹt ra. Và nhỏ Vân tròn mắt nhìn gã, thằng con trai lùn lùn hồi xưa hay chọc nhỏ. Nhỏ cười lên rồi bảo:</div>
<div align="left">- Đố Nguyên tìm được lá diêu bông đi! Lúc đó Vân mới cho Nguyên câu trả lời!</div>
<div align="left">- Tưởng gì! Dễ ẹc! - Gã đã công bố một câu xanh rờn như thế. </div>
<div align="left">Nhỏ chỉ cười, và nói:</div>
<div align="left">- Vậy thì Vân sẽ đợi đến lúc Nguyên tìm được đã!</div>
<div align="left">2. Tự nhiên gã lại ghét cái ông nhạc sĩ hồi xưa quá, khi không lại viết “Em đố ai tìm được lá diêu bông…” làm gì để bây giờ nhỏ lại cười cười với gã - một nụ cười thoải mái và ngây thơ… vô số tội, và bảo: “Đố Nguyên tìm được lá diêu bông!”. Mà thật sự trên đời này làm gì có lá diêu bông. Đó chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng, đi ra từ lời hát của ông nhạc sĩ đó. Vậy mà nhỏ lại bảo gã tìm, thế có khổ không chứ. Cho dù biết là không có loại lá ấy, nhưng gã vẫn phải đi tìm. </div>
<div align="left">Gã có kêu trời, trời cũng không thấu, kêu đất, đất cũng không thèm nghe, mà nếu có nghe, thế nào trời đất cũng sẽ đáp trả: “Xì, ai biểu dính vô mấy chuyện tình củm làm chi, giờ thì ráng mà chịu, có tiên nữ giáng trần cũng không giúp được gì ngươi đâu. Không lẽ hô biến ra loài cây mang tên diêu bông? Để rồi việc tìm diêu bông sẽ dễ như trở bàn tay, còn gì là hay nữa”. Đó cũng là lời của nhỏ bạn thân của gã, cũng là một đứa con gái đỏng đảnh và xí xọn. Nhỏ Thư đã nguýt gã một cái thật dài, và chu chu cái mỏ lên, ra chiều như gã làm điều gì nghiêm trọng lắm:</div>
<div align="left">- Học không lo học, còn nhỏ mà bày đặt yêu đương nhăng nhít hả? </div>
<div align="left">Gã nhăn mặt như khỉ ăn ớt, bắt đầu tỏ vẻ bực bội:</div>
<div align="left">- Bà nói thì hay lắm! Chừng nào bà dính vào đi thì biết! Tui có muốn đâu, chỉ tại con tim của tui nó rung động… Ôi chao… Mà cái chuyện quan trọng bây giờ là tui muốn bà giúp tui, khi có một đứa con gái đòi tìm lá diêu bông như vậy, thì con trai phải làm sao mới vừa lòng con gái hả?</div>
<div align="left">Gã gần như nài nỉ và cầu khẩn, không dám bực bội và cau có. Vì nếu cau có với nhỏ, chắc chắn nhỏ sẽ giận dỗi và không thèm giúp gã. Mà nhỏ không giúp thì gã biết phải làm sao? Gã chỉ có thể kể tuốt tuồn tuột mọi chuyện cho một đứa con gái duy nhất là nhỏ. Rất nhiều chuyện khác, trên trời dưới đất nhưng đây là lần đầu tiên gã “théc méc” về chuyện tình cảm! Nhỏ là con gái, tất nhiên phải biết rõ cái điều mà con gái muốn, con gái nghĩ rồi. Dù sao gã cũng chỉ là một thằng con trai mê toán khù khờ và mới bắt đầu biết rung rinh thôi mà. </div>
<div align="left">Nhỏ bạn cười rung cả bàn ghế. Gã giận:</div>
<div align="left">- Không giúp thì thôi chứ cười cái gì? </div>
<div align="left">Nhỏ vừa quẹt nước mắt chảy ra hai khóe mi (cười quá chảy nước mắt chứ không phải khóc) vừa trả lời gã:</div>
<div align="left">- Thôi thôi được rồi ông tướng!</div>
<div align="left">Nói rồi nhỏ lấy ngón tay trỏ chỉ vào ngực trái và cái đầu. Xong, nhỏ nói:</div>
<div align="left">- Vậy đó! Ông là người thông minh, tự hiểu đi!</div>
<div align="left">Gã nhíu đôi mày rậm rì như hai con sâu róm để suy nghĩ. Khối óc và con tim. Nhưng nó có liên quan gì đến lá diêu bông?</div>