Ðề: Mắt biếc...
Hai hôm nay Texas lại mưa, mưa gào thét đến ghê người, gió thổi, lá rơi. Con đường trắng xoá một màu mưa. Ngồi cắn bút nhìn mưa như một thói quen từ thuở nhỏ, tôi bắt đầu đám mình trong những suy nghĩ về kỉ niệm. Cái thuở vô tư và ngây ngô chợt ùa về trong tâm trí một chàng trai 19 tuổi đời còn bỡ ngỡ với bao bộn bề cuộc sống.
Ngày đó trời mưa, nó ngắm mưa một cách bình thản, nhưng đôi mắt lại pha lẫn nét thích thú rất khó diễn tả. Ừ, sự thật là nó thích mưa. Mưa vốn tưới mát lòng nó bằng những cảm xúc nhẹ nhàng và tinh tế trong veo như thuỷ tinh. Nó ngắm mưa, hay chính xác hơn, nó như ngắm từng giọt mưa tròn nhỏ rơi tí tách trên mái hiên của những căn nhà ngoài khung cửa. Chống cằm và ngẫm nghĩ, nó nhìn mưa bằng con mắt của một cậu thiếu niên ngây ngô nhưng lãng mạn, nhìn đời bằng một đôi mắt và thái độ rất vô tư và không chút sầu muộn.
Cuối cấp 2, nó bắt đầu nhìn mưa bằng một đôi mắt khác - đượm buồn một cách nồng nàn. Mưa nhạt nhoà như một mảnh tình đổ vỡ. Mưa nỉ non, tê tái, lạnh lẽo. Mưa tí tách thu nhận tất cả những vui buồn của cuộc tình ấy, phản ánh tất cả qua những mặt phẳng chông chênh của cuộc sống. Chợt nhớ có một lần, nó đứng bần thần trong mưa, nghĩ về một người chỉ nghĩ, và mỉm cười; bởi nó biết hình ảnh của người ấy luôn luôn là một hoài niệm đẹp.
Mấy ngày nay trời đột nhiên trở lạnh. Cái lạnh về mau chóng đến bất ngờ, và cơn mưa cũng bất chợt ập đến…rả rích…tầm tã… Đã hai ngày qua bầu trời mãi khoác một lớp áo u ám, xám đen, không có lấy 1 tia nắng dù là nhỏ nhoi yếu ớt .
Nó lái xe thật chậm dưới mưa…bâng quơ với tay vặn nút nhạc. Thả hồn trong nhạc đệm dịu và nhẹ nhàng, nó lơ đãng ngắm nhìn những giọt mưa xiên dài đập vào khuôn kiếng trước mặt.
Hai bên đường những ngọn đèn vàng vọt khi ẩn…khi hiện…nhạt nhòa theo chiều quay của hai chiếc quạt nước … Mưa đêm thật buồn…
Bầu trời tối đen..nhưng hình như nó lại nhìn rất rõ những hạt mưa nghiêng nghiêng xuyên qua ánh đèn vàng vọt…. Quay hé một chút kiếng xe…Những hạt mưa nhẹ theo gió luồn qua khe kiếng khẽ tạt vào mặt tôi…Lạnh thật ..!
Nó đưa tay hứng mấy giọt nước mưa…Một cảm giác ớn lạnh khẽ lan truyền vào cơ thể làm nó chợt thoáng rùng mình…Nó ước gì có thể đếm được xem đã có bao nhiêu giọt mưa rơi vào lòng bàn tay của mình…Những hạt mưa khẽ chạm vào tay rồi nhanh chóng chảy tan đi mất.
Mưa đêm thật buồn, nhưng tự dưng nó lại thấy thật bình yên...