bmc
Bánh bèo đã có chủ
Hôm nay lỡ tay bấm 1 cái vào quảng cáo của yahoo trên cái chat cái nó ra 1 bài viết hay hay nên share cho mọi người đọc
http://vn.myblog.yahoo.com/nguyen_minhly2002/article?mid=3
http://vn.myblog.yahoo.com/nguyen_minhly2002/article?mid=3
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]Dành cho mẹ.[/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]<thật may vì con là con của mẹ>[/FONT]
[FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Mẹ! Năm nay con của mẹ đã mười chín tuổi, đã là sinh viên. Mười chín năm trong sự yêu thương của mẹ, có một câu nói mà con vẫn luôn ấp ủ trong lòng, đó là “thật may vì con là con của mẹ”![/FONT]
[FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Đã rất nhiều lần trong con xuất hiện câu nói ấy![/FONT]
[FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Đó là khi còn nhỏ, con nhìn thấy những bà mẹ cầm roi đuổi đánh con mình, luôn miệng mắng mỏ, dọa nạt. Lúc đó, con đang nhặt rau phụ mẹ chuẩn bị cho bữa chiều, còn mẹ thì tất bật với chuyện nấu nướng, mẹ vội vàng để ba về cả nhà kịp ăn cơm tối, mẹ chẳng để ý ngoài kia có chuyện gì. Và cũng chẳng nhìn thấy con đang nhìn những giọt mồ hôi trên trán, đã đọng thành dòng, chảy dài từ thái dương xuống tận cổ mẹ, con đã mỉm cười và nghĩ “thật may vì con là con của mẹ”.[/FONT]
[FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Con của mẹ lớn lên không xinh đẹp như những cô con gái hàng xóm. Nhưng con chưa bao giờ có cảm giác mặc cảm, bởi vì mẹ luôn cho con thấy con có những nét đẹp của con. Mẹ bảo con có đôi mắt một mí, là mắt của diễn viên Hàn mà mẹ xem trong một bộ phim trên tivi, con có cái mũi cao, chứ không phải là cái mũi cà chua thường thấy ở những cô gái khác, bàn tay con không thon dài, nhưng mà mềm, mẹ luôn cười và bảo “cái tay này là mai mốt sướng lắm đây”,….Tất cả những điều đó cho con một niềm hãnh diện về con, và một niềm tự hào về mẹ. Khi một người bạn than thở với con về ngoại hình của bạn, con đã nghĩ “thật may vì con là con của mẹ”.[/FONT]
[FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Trong những ngày tháng con thi Đại học, mẹ chẳng tạo cho con một áp lực nào. Mặc dù con biết chính bản thân mẹ chịu rất nhiều áp lực. Con của Cô năm ngoái đã đậu vào một trường Đại học tốt, thầy cô dạy cùng trường mẹ cũng có con đậu Đại học trường này, trường kia, và cũng hay hỏi han về con. Ông nội ở quê cũng mong nở mày nở mặt với hàng xóm, láng giềng. Tất cả những điều đó, mẹ âm thầm giữ trong lòng, không muốn đứa con nhỏ bé của mẹ phải chịu nhiều áp lực. Khi biết tin con đậu Đại học, mẹ mỉm cười, con nghe thấy tiếng mẹ thở ra, rất khẽ. Con biết mẹ con đã phải một mình chịu đựng, cố nén tiếng thở dài…[/FONT]
[FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Lại một lần nữa con thầm thì “thật may vì con là con của mẹ”.[/FONT]
[FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Con sống xa nhà, có người bạn kể với con rằng bạn không có mẹ, bạn không biết cảm giác bị mẹ mắng làm sao, không biết cảm giác cùng mẹ nấu bữa cơm như thế nào, và hơn hết bạn không thể hình dung ra gương mặt mẹ. Con đã tìm ngay trong trí nhớ gương mặt của mẹ, và thở phào vì gương mặt mẹ thật rõ ràng trong con. Tất cả những gì bạn con mơ ước, con đã từng trải qua. Và giờ đây, con không muốn giữ trong lòng nữa, con muốn lại ngồi nhặt rau cùng mẹ, và lúc đó con sẽ nói rằng: “Mẹ, thật may vì con là con của mẹ”[/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]Dành cho ba.[/FONT]
[FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]<Người đàn ông đầu tiên con yêu thương trong cuộc đời này>[/FONT]
[FONT=Times New Roman, Times, serif]Ba của con![/FONT]
[FONT=Times New Roman, Times, serif]Ba lấy mẹ khi ba hai mươi bốn tuổi, làm giáo viên ở một trường tiểu học. Cái thời đó ba mẹ phải dựng một cái chòi nhỏ trong rẫy để ở. Cuộc sống nhà mình thật khó khăn, lại càng khó khăn khi một chàng trai hai mươi lăm tuổi bắt đầu làm ba. Ba mẹ có con và chị Ngọc. Hai đứa con sinh đôi nhỏ xíu, nằm gọn trong bàn tay vững chãi của ba. Nhà mình thời đó chẳng có tiền để đi siêu âm, ba đón nhận hai đứa con nhỏ với tâm trạng lo lắng. Vậy là thêm hai sinh linh bé bỏng nữa đè nặng trên vai ba.[/FONT]
[FONT=Times New Roman, Times, serif]Cuộc sống khó khăn buộc ba phải chấp nhận để chị Ngọc cho ông nội dưới quê nuôi. Ba đau lòng lắm, bởi vì ba đã không làm tròn trách nhiệm của mình, gia đình mình không trọn vẹn. Ba đã cố gắng làm việc, đi dạy về ba làm rẫy, rồi đi buôn thuốc lá. Nhìn ba ốm nhom, đen thui trong tấm hình ngày xưa mà con cảm thấy lòng mình nhói đau. Con biết ba muốn gia đình mình đoàn tụ.[/FONT]
[FONT=Times New Roman, Times, serif]Rồi cái nghèo cái đói không còn bám theo gia đình ta nữa. Hai chị em con không phải chịu cảnh chia xa nữa, gia đình ta có nhau. [/FONT]
[FONT=Times New Roman, Times, serif]Con đi học, bạn bè hỏi con sợ ba hay sợ mẹ. Con không ngần ngại trả lời rằng, con không sợ ba. Thậm chí, ba là người bảo vệ con khỏi nỗi sợ hãi. Mẹ giận vì con không làm được bài, mẹ đánh con, vừa lúc ba đi làm về. Nghe tiếng con khóc, ba ào vào nhà, che chắn cho con, ba bảo có đánh thì đánh ba này. Con đã nấc to hơn nữa khi ba nói thế, bởi vì con có ba.[/FONT]
[FONT=Times New Roman, Times, serif]Rồi khi mẹ giận, nhốt ba chị em ở nhà sau. Trời tối lắm mà ba vẫn chưa về. Con mong nhìn thấy một tiếng xe máy, một ánh đèn hắt từ phía xa, có ba mọi thứ sẽ không còn đáng sợ nữa. Có ba nhà mình luôn có tiếng cười, ba chọc cười mẹ, nói ngọt ngào với mẹ, có khi quát với mẹ,… tất cả những điều đó làm con cảm thấy bình yên, ấm áp trong ngôi nhà có ba.[/FONT]
[FONT=Times New Roman, Times, serif]Mẹ luôn không hài lòng khi để ba dạy con học, bởi vì ba không ép con phải học nhiều như mẹ. Ba cho con phụ ba làm những việc trong nhà, như là tỉa tót mấy chậu cây, thay bóng đèn bị hư trong toalet, đóng mấy cái bàn để mẹ dạy thêm. Tất cả những điều đó cho con thấy trách nhiệm của con với gia đình mình, và vai trò không thể thiếu của ba. Có ba thật hạnh phúc.[/FONT]
[FONT=Times New Roman, Times, serif]Ba là con trai trưởng nhưng chẳng có con trai nối dõi. Trong mấy bữa họp mặt dòng họ, cũng có vài lời nói ra nói vào, bạn bè ba cũng hay chọc ghẹo ba. Ba chỉ cười, kể với mẹ và con, ba bảo ba thích con gái, con trai quậy phá lắm. Con hạnh phúc biết bao, bởi con có một người ba như ba![/FONT]
[FONT=Times New Roman, Times, serif]Tất cả những người bạn khác giới mà con yêu mến, con đều thấy ở họ một điều gì đó giống ba. Người đàn ông to lớn nhưng lại hay làm những việc rất nhỏ, đốt nhang trước khi đi ngủ, nhổ có quanh nhà ta để trừ muỗi, chà nhà tắm và toalet vào cuối tuần,… Những việc nhỏ bé đó lại làm nên một người vĩ đại trong con là ba![/FONT]
P/S: Với tôi, thật khó để nói lời yêu thương với người thân, nhưng trong một lúc tôi đã nghĩ "sao tôi không nói lời yêu thương khi có thể, bởi biết đâu ngày mai đã chẳng còn?"
Nói lời yêu thương cũng cần phải học, và hoàn toàn không phải bài học dễ dàng đối với một học trò như tôi.