>>>>> __★ TRUYỆN CƯỜI ★__ <<<<

moonyAnn

Active Member
<div align="center">TRI ÂM

Phạm Hải Anh</div>


"Đoạn trường sổ rút tên ra
Đoạn trường thơ phải đưa mà trả nhau"
Truyện Kiều – Nguyễn Du


Đến hôm qua thì Kiều lại muốn giở cái khăn che đàn. Đàn lên một bản cho hả. Nhưng đã trót thề rồi. Rằng từ rày xin chừa không đàn địch gì cả kẻo lại vận vào thân. Đàn bà con gái, chừng này tuổi mà ở một mình thì chỉ nên gõ mõ tụng kinh. Mượn nước cành dương tưới xèo cái tâm sự ngùn ngụt lúc đêm về.


– Em đã nói hết nhẽ rồi. Anh đừng đến nữa.
– Thì mình có làm gì đâu. Chơi một ván cờ thôi mà.
– Vợ anh không thích thế đâu.
– Kệ nó chứ. Chính nó xướng lên việc này cơ mà.
Từ ngày Kiều về đây, Kim Trọng đâm ra nghiện cờ. Bảo đấy là thú chơi tinh thần lành mạnh. Hôm nào mà không làm được ván cờ với bà chị vợ, mặt Kim Trọng thẫn thờ thấy rõ. Cô vợ không nói gì. Nhưng mỗi lần Kim Trọng rủ Kiều đánh cờ thì lại có trẻ con chạy sang, chơi loắng quắng bên cạnh.


Gặp lại nhau, Kim Trọng cầm tay Kiều ngậm ngùi: "Khổ tận đến ngày cam lai rồi!". Lúc ấy ngôn ngữ còn cổ lỗ thế. Bây giờ Trọng cập nhật hơn, không dùng Hán ngữ nữa mà trích dẫn Anh, Mỹ, Nhật. Chả gì cũng hơn hai trăm năm rồi. Hai trăm năm ở chung một mái nhà mà chỉ có rủ cố nhân đánh cờ. Hôm qua Thúy Vân sang thăm Kiều, bảo:
– Chị đi mười lăm năm. Thời gian với anh Thúc, anh Từ chị cũng sướng, trừ ra vị chi còn lại chỉ hơn mười năm khổ. Thế mà chị hưởng thú đánh cờ với chồng tôi hơn hai trăm năm nay. Quá lãi. Chỉ có tôi dạo đó ngu dại...
Con bé kể ra cũng tốt nhịn. Bọn nhân vật thời nay ở hoàn cảnh nó là đã hăm he tạt axít, mèng nhất cũng đâm đơn ra tòa rồi. Có đâu lại để chồng với bà chị cờ quạt ung dung trước mũi suốt mấy trăm năm như thế. Nhưng mà sự thể không thay đổi được nữa rồi. Kiều rơm rớm nước mắt:
– Không phải em đâu. Tại chị...
Chuyện này thì Vân không biết thật. Kim Trọng cũng không biết. Mà Kiều thì ngậm đắng nuốt cay, mình làm mình chịu.


Hôm ấy trời dở mưa dở nắng rất khó chịu. Kiều cáo ốm không tiếp khách. Tú Bà vào:
– Dậy trang điểm đi con. Khách đang chờ.
– Mẹ cáo lỗi giúp con. Con thấy mệt trong người lắm. Cả chàng Thúc hôm nay con cũng có tiếp được đâu.
– Đám này không tiếp không được con ạ. Mà mình lại chẳng được xu nào đâu.
Mặt mụ Tú đau khổ như người bị mất cắp. Mụ đã chịu thế, hẳn ông khách này có thế lực lắm. Nhưng mà không phải.


Ông khách tới bằng cửa sau. Không lòe loẹt sang trọng, không quan dạng hống hách, lại có vẻ hơi lén lút sợ người ta bắt gặp. Kiều chắc chắn mình chưa gặp ông ta bao giờ, nhưng mới nhìn đã cảm thấy vô cùng thân thuộc. Môi ông ta run lên khi gọi tên Kiều:
– Nàng. Nàng Kiều!
Tha thiết như với cố nhân bao lâu không gặp. Lại thương như cha gọi con. Mới gặp lần đầu ở chốn đào lý này mà đã nặng lòng với nhau vậy ư ? Ông khách tiến đến sát Kiều, cái nhìn ấy, hơn hai trăm năm Kiều vẫn chưa quên. Mừng vui, bỡ ngỡ, đau đớn, yêu thương, mà lại cả tôn thờ nữa. Kiều hơi co người lại. Ông khách thu tay về, bối rối:
– Ta làm nàng e sợ ư? Đúng rồi. Nàng chưa biết ta. Chưa biết rằng ta gần gũi, thân thiết với nàng hơn cả chính nàng nữa. Hoặc là ngược lại. Ta đến đây chỉ để chiêm ngưỡng nàng thôi. Và chia xẻ với nàng nỗi cô đơn cùng cực. Ta biết nàng đau khổ vô cùng.
– Quan nhân là ai mà... ?
– Đừng gọi ta như vậy. Nàng có thể tin ta. Ta biết nàng từ buổi nàng khóc lóc bên mộ Đạm Tiên. Ta cũng biết cái đêm nàng xé rào sang nhà Kim Trọng. Cái lúc nàng dấu dao trong chéo áo định quyên sinh... Ta luôn ở bên nàng, dù nàng không thấy. Nàng ngồi xuống đi. Thế. Hãy để cho ta được ngắm nàng. Trời ơi, ta đâu ngờ nàng lại đẹp đến nhường này.
Ông khách cúi nâng tà áo lụa của Kiều, ấp vào mặt, hít thật sâu. Khi buông tay ra, mắt ông ta dường như ngấn lệ. Kiều bưng cho ông ta chung trà, ướm hỏi :
– Thiếp có thể làm gì mua vui cho chàng? Hay để thiếp soạn đàn, gảy khúc "Thanh bình điệu".
Ông khách cười, khóe miệng cay đắng:
– Nàng vẫn nghĩ ta như những người khách khác ư? Đêm qua, có phải nàng đã làm mấy câu thơ thế này không: Vui là vui gượng kẻo là. Ai tri âm đó mặn mà với ai. Thờ ơ gió trúc mưa mai. Ngẩn ngơ trăm mối, dùi mài một thân... Rồi nàng tính nước gá duyên với Thúc Sinh, phải thế không? Bây giờ nàng đã đủ tin ta hiểu nàng chưa?
– Chàng là ai?
– Đừng hỏi nữa. Nàng hãy đàn cho ta nghe đi. Cung đàn Bạc Mệnh mà nàng phổ lúc còn thơ. Ta đã so dây, nắn phím cho nàng đấy. Bây giờ ta muốn tận tai được nghe.
Chưa bao giờ Kiều đàn như vậy. Đàn từ lúc mặt trời đang nắng vụt tối đen, đàn đến khi trăng lên đỏ như máu. Gió ngừng thở. Tiếng đàn nức vạn lời ai oán. Những đóa trà mi ngoài sân nhất loạt nở bung rồi héo quắt. Ông khách nâng mười ngón tay rớm máu của Kiều, khóc:
– Ta đã làm khổ nàng.
– Chàng có làm gì đâu?
– Nàng không biết. Nhưng ta biết. Biết rằng nàng đã khổ, mà còn khổ nữa. Ta biết mà không làm gì được.
– Chuyện gì sẽ xảy đến với thiếp nữa?
– Nàng sẽ bị lửa ghen đày đọa cho dở sống dở chết. Nàng sẽ phải làm tôi mọi cho người ta. Nàng còn bị đem bán trao tay nhiều nữa. Sẽ bị sỉ nhục, đánh đập, lừa lọc. Và chết thê thảm trên sông. Ta sẽ cho nàng số phận khổ nhục như thế đấy. Mà ta còn yêu nàng hơn chính bản thân ta nữa.
Những giọt nước mắt đàn ông xuyên buốt mười ngón tay Kiều. Chàng ơi, tại sao yêu nhau lại phải đầy đọa nhau dường ấy?

Ông khách đã ở lại suốt đêm. Sau này nhớ lại, Kiều không hiểu sao hồi ấy lại lắm nước mắt thế. Đến gần sáng thì Kiều biết ông khách là ai. Kiều tỉ tê bắt đền:
– Thiếu gì nghề mà chàng bắt thiếp làm cái nghề ô nhục này?
– Nàng phải đi đến tận cùng sự sỉ nhục thì mới thấm thía lẽ đời. Ta muốn nàng là biểu tượng của cái Đẹp bị dập vùi. Có thế người ta mới cảm thương, nhắc nhớ tới nàng đời đời.
– Đành là thế. Nhưng chàng để thiếp chết khổ chết sở. Chết là hết rồi, người ta có nhắc thế chứ nhắc nữa thiếp cũng có sống mà nghe được đâu. Hay là mình thay đổi đi?
– Cốt truyện của Thanh Tâm Tài Nhân đã thế rồi. Cô Kiều phải chết.
– Kệ ông ấy. Chàng đã tạo ra thiếp thì cũng có thể cứu sống thiếp.Thiếp xin chàng. Chẳng gì thì mình đã biết nhau đêm nay, chàng có thể vì thiếp sửa đi tí tẹo. Cái ông Thanh Tâm ấy chết rồi, chẳng làm gì mình được đâu.
Ông khách nhìn Kiều âu yếm:
– Vì một đêm nay, ta có thể cho nàng tất cả. Thế nàng muốn kết cục thế nào?
Kiều tính toán:
– Thiếp sẽ không chết chứ? Nhảy xuống sông Tiền Đường giữa lúc đêm hôm, nguy hiểm lắm.
– Ta sẽ bảo vãi Giác Duyên đợi sẵn ở đấy, tính giờ thật trúng, nàng nhảy xuống là vớt liền. Đảm bảo chỉ hơi bị lạnh tí thôi chứ không chết.
– Cho thiếp gặp lại bố mẹ.
– Nàng thật là có hiếu. Nàng sẽ được gặp cả song thân. Ta sẽ để hai cụ vừa khỏe, vừa minh mẫn y như hồi nàng đi.
– Thiếp nghề ngỗng chẳng có. Gặp rồi biết lấy gì nuôi các cụ? Chả nhẽ lại hành nghề lại?
– Nàng không phải đi làm. Vất vả chừng ấy năm là đủ rồi. Ta sẽ chọn người chăm sóc cho cả nàng lẫn song thân. Hay là cho Vương Quan em nàng đỗ làm quan nhé. Nàng còn muốn gì nữa không?
Kiều bẽn lẽn:
– Thiếp chỉ còn một ước nguyện. Hồi ấy đã trót thề bồi...
Ông khách chau mày:
– Nàng vẫn nặng tình với Kim Trọng thế sao?
– Thì thiếp cũng muốn gặp, xem người ta có còn giữ lời với mình không. Bao nhiêu năm toàn gặp phường lừa đảo, thiếp mất lòng tin...
– Nàng quên là đã lạy lục nhờ Thúy Vân chắp mối tơ thừa hay sao ? Từ bấy đến nay, vợ chồng người ta đã mấy mặt con...
Kiều khóc :
– Ra là người ta cũng chóng quên nhỉ. Thiếp cực chẳng đã mới nói thế, chứ người ta nào có bị ép uổng gì mà nhận lời ngay được. Rõ là lòng dạ đàn ông nhé.
– Thôi đừng khóc nữa. Nước mắt nàng làm ta rối cả ruột. Thế bây giờ cho nàng gặp lại Kim Trọng nhé. Vẫn chung tình như xưa nhé. Ta sẽ bảo chính Thúy Vân tự nguyện nhường chồng để nàng khỏi mang tiếng nhé. Rồi thì con đàn cháu lũ, nàng muốn bao nhiêu với Kim Trọng cũng có. Tùy nàng hết đấy.
Kiều băn khoăn :
– Thế thì thành ra chị tranh chồng của em à ? Thôi thiếp chả làm cái việc thất đức ấy. Thiếp chỉ muốn gặp lại người ta thôi. Miễn là người ta còn yêu thương mình là đủ.
– Nàng muốn thế cũng được. Kim Trọng sống với Thúy Vân nhưng trong lòng chỉ có nàng thôi. Gặp nhau xong rồi thì nàng muốn gì nữa?
Kiều ngẫm nghĩ:
– Thiếp chán cảnh long đong lắm rồi. Gặp rồi thì ở luôn với nhau cho nó tiện. Chứ ngần này tuổi đầu, lại đi tìm quan hệ khác, chả biết nó ra làm sao.
Ông khách bóp trán:
– Kể ra nàng ở với Kim Trọng thì tiện thật. Nhưng mà xoàng lắm. Đàn bà mà chồng con yên ấm là tẻ nhạt ngay, mà nhan sắc thì phai tàn. Nàng đã phi thường như thế, lẽ nào cam chịu một kết cục tầm thường. Lấy chồng, có con thì đần như Thuý Vân cũng làm được... Hay là thế này. Ta sẽ để cho nàng làm bạn tri âm với Kim Trọng. Vẫn yêu nhau, gần bên nhau suốt cuộc đời, nhưng mãi mãi không có được nhau. Những dằn vặt ngọt ngào. Thú đau thương.Thế mới gọi là lãng mạn. Nàng có chịu được thế không?
Kiều quỳ xuống:
– Thiếp xin đa tạ tri âm.
Ông khách ra về. Để lại tấm danh thiếp. Họ Nguyễn. Đấy là lần duy nhất hai người gặp nhau. Kiều vĩnh viễn chôn sâu bí mật ấy, sợ ông khách mang tiếng hủ hoá với nhân vật.


Kết cục là Kiều cứ phải đánh cờ mãi với Kim Trọng. Suốt hơn hai thế kỷ, mà sẽ còn đánh nữa. Ông khách mất đã từ lâu. Bây giờ Kiều đành phải sống đời mình đã chọn. Chẳng nì nèo thay đổi gì được. Nhìn sang đời các nhân vật nữ xung quanh mà phát thèm. Chúng nó đi nhảy, đi tắm hơi, hôn hít, làm tình, bồ bịch, đánh ghen loạn xạ, khóc lóc tự tử mùi mẫn. Đã đành là chúng nó chẳng nổi tiếng thục nữ chí cao, nhưng mà giá Kiều có thể chọn lại.


Chuông cửa reo. Kiều thong thả châm điếu thuốc. Chẳng làm gì mà vội. Còn ai vào đấy nữa. Chắc chắn là Kim Trọng lù khù sang rủ đánh cờ…


Phạm Hải Anh
Amsterdam, 13/06/2002
 

banhcarrot

Thix ăn táo
Staff member
Một chàng thợ săn mới vào nghề mời hàng xóm, người đang đau buồn vì mất chú mèo cưng sang ăn mừng chuyến đi săn đầu tiên. Sau khi cơm no rượu say, người hàng xóm nức nở khen ngon rồi hỏi:

- Món gì thế?

- Thịt thỏ - Chủ nhà đáp.

- Anh tìm đâu ra thỏ ở vùng này?

- Tối qua, tôi đang ở trong nhà thì có tiếng động ngoài cửa. Tôi mang súng bước ra, thấy một con thỏ giương mắt nhìn, tôi cho nó ngay một phát vào giữa chán. Nó chỉ kịp kêu... "meo" một tiếng.

- !!!


Thư Giãn
MR: hè này bà thích đi đaư thư giãn ?
AD: tui thích đến những nơi có nước chảy róc rách, có những âm thanh vui tai , và có nhiều người qua lại....
MR: à há , tui biết có một chỗ !
AD: nói thử coi
MR: toilet
AD: ...!


Truyện Kịnh Dị Tin Mới Kể
Nửa đêm một anh chàng đi ngang qua nghĩa trang thấy một ông cụ lui cui làm gì đó cạnh một ngôi mộ .
MR: bác làm gì ở đây vậy ?
Ông cụ: à, bác sửa lại cái mái nhà bác , hổm rày mưa dột quá !
MR: ...chạy..!
 

Tina_Phương

Phụng Tỉ
Staff member
Một anh chàng bị tai nạn nghề nghiệp nên cụt mất một tay. Từ đó anh ngày nào cũng buồn bã chán đời. Một anh đi trên đường và gặp một người bị cụt hết cả hai cánh tay nhưng vẻ mặt hết sức yêu đời và người này vừa đi vừa cười nắc nẻ. Ngạc nhiên, anh đến gần và hỏi:
- Tôi mất hết một cánh tay và thấy vô cùng chán nản, anh mất mát nhiều hơn tôi mà sao anh có vẻ yêu đời quá vậy?
Người kia vừa cười vừa nói:
- Mày bắt dùm tao con kiến đang bò dưới nách coi

**************************

Đã lâu lắm rồi, có lẽ là nhiều thập kỷ, có hai bức tượng của hai vị anh hùng, một nam và một nữ, đứng ở vị trí đối mặt với nhau trong một công viên. Một ngày kia, có một thiên thần từ trên trời bay xuống.

"Hai ngươi là những bức tượng mẫu mực", thiên thần phán. "Bây giờ ta sẽ cho hai ngươi một món quà đặc biệt, ta sẽ biến cả hai thành người thật trong thời gian 30 phút, trong thời gian đó các ngươi có thể làm gì tuỳ thích". Và sau một cái vỗ tay của thiên thần, hai bức tượng quả nhiên biến thành hai người thật.

Cả hai tiến về phía nhau một cách ngập ngừng, nhưng ngay sau đó họ lẩn nhanh vào một bụi rậm gần đó. Chỉ mấy phút sau, từ bụi rậm phát ra những tiếng cười khúc khích và tiếng cành cây rung ào ào. Mười lăm phút sau, hai người bước ra khỏi bụi rậm với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

"Các ngươi vẫn còn 15 phút", thiên thần nói sau một cái nháy mắt đầy ngụ ý. Với một nụ cười thậm chí còn rạng rỡ hơn trước, cô gái quay lại chàng trai và nói: " Tuyệt vời! Giờ thì đến lượt anh giữ con chim bồ câu để tôi "ị" lên đầu nó".

***************************

Giờ kiểm tra. Cả phòng im phăng phắc. Có tiếng thì thào:
- Chữ viết tắt TV là gì hả mày? Ti vi hay thực vật?
- Thằng ngố, im mồm! Cứ chép đi! Thầy tự khắc sẽ hiểu chứ không... ngu như mày đâu!
... Lớp lại im phăng phắc.

****************************

Hai sinh viên triết học năm thứ nhất đi qua khu giảng đường và nhìn thấy trên bảng tin hàng chữ: "Khóa học khai tâm về suy luận logic, khai giảng ngày 13/5. Học cả ngày". Cả hai đều không có khái niệm gì về môn học này nên rất tò mò. Họ đi tìm giáo sư bộ môn. Người bạo dạn hơn tiến vào văn phòng.
- Thưa giáo sư, "khóa học khai tâm về suy luận logic" có nghĩa là gì ạ?
Giáo sư đáp:
- Môn học này giúp người học, dựa trên những thông tin sẵn có, sử dụng tư duy logic để lập luận và đưa ra thông tin mới. Để dễ hiểu hơn, tôi sẽ trả lời câu hỏi của cậu bằng một câu hỏi. Cậu có xe hơi không?
- Có! - Cậu sinh viên đáp.
- Vậy là, tôi có thể suy luận một cách logic rằng cậu biết lái xe. - Giáo sư nói.
- Vâng! Đúng vậy!
- Tiếp đó, tôi có thể suy luận rằng cậu lái xe đi chơi vào kỳ nghỉ cuối tuần.
- Đúng, thứ bảy, chủ nhật hàng tuần em thường lái xe đến nơi hò hẹn.
- Qua đó, tôi suy ra rằng cậu có tình nhân. - Giáo sư tiếp.
- Vâng, em có một cô bạn gái.
Giáo sư kết luận:
- Cuối cùng, tôi có thể suy luận một cách logic rằng cậu là người có quan hệ tình dục khác giới.
- Vâng, đúng vậy! Giờ thì em đã hiểu nội dung của khóa học. Cảm ơn giáo sư!
Khi anh chàng trở ra, người bạn đợi bên ngoài hỏi:
- Thế nào, khóa học có gì hay không?
- Nó bàn về sử dụng thông tin và vài thứ linh tinh... Để tớ trả lời câu hỏi của cậu bằng một câu hỏi. Cậu có xe hơi không?
- Không! - Người bạn đáp.
- Vậy thì, tớ có thể suy luận một cách logic rằng cậu là một gã đồng tính luyến ái, đồ công tử bột ạ!

********************************

- Hôm nay ở trường học gì thế con? - Ông bố hỏi con trai.
- Dạ thầy giáo bảo con tìm chủ ngữ và vị ngữ trong câu. Thật là khó!
- Hồi bố đi học, người ta cũng bắt bố tìm những thứ ấy! - Ông bố nói giọng an ủi - Thế mà đến bây giờ người ta vẫn chưa tìm ra!
 

Gà Quay

New Member
Mốt tình sét đánh



Tôi là người phụ nữ chẳng thích gì những người đàn ông của thời buổi bây giờ. Họ không được ngây thơ, chất phác như thời xa xưa nữa. Ôi, những chàng trai lãng mạn mà tôi hằng mơ tưởng, nay đâu?

Tôi làm quen với người đàn ông đó trong một cuộc vui. Anh ta đẹp trai, cao lớn, nhìn phong thái tôi đoán chưa có gia đình.

- Tôi ấy à? - Anh ta lên tiếng - Điều quan trọng không phải là hình thức và của cải, mà là một người tốt.

- Còn tôi - Tôi nói - Tôi hoàn toàn có quan điểm giống anh. Tôi muốn được yêu bởi chính mình chứ không phải vì ông cụ thân sinh hiện đang làm việc ở Đại sứ quán Thụy Điển.

- Chị không đùa đấy chứ? - Chàng nghe vậy, hỏi ngay.

- Không! Tôi không đùa. Một tài khoản ở Đức này, một biệt thự ở Italia này, và một chi nhánh công ty ở Singapore này...


24-moitinh32.jpg




Có một điều gì đó làm gương mặt chàng bừng lên rạng rỡ. Chàng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh tôi.

- Hẳn không ít người nói với chị rằng, chị là người đàn bà xinh đẹp và cuốn hút?

- Tất nhiên rồi - Tôi cười - Chính chồng tôi cũng từng nhiều lần nói với tôi như vậy.

- Trời đất! Hóa ra chị đã có chồng - Chàng nói và cụp mắt xuống, mặt biến sắc.

- Đúng hơn thì tôi từng có chồng. Nhưng anh ấy không đồng cảm và nhìn nhận đúng về tôi.

- Chị bảo sao? - Chàng kêu lên - Vậy thì anh ta là kẻ vô phúc. Chị thật xinh đẹp, quyến rũ. Chị khiến tôi như bị thôi miên rồi. Vòng eo, mái tóc, đôi mắt... thật không sao tả hết được. Chị cho phép tôi đưa chị về nhé.

Tôi vô cùng hạnh phúc, như thể đây chính là mối tình “sét đánh” của mình. Khi cả hai vào taxi, chàng cố gắng thể hiện tình yêu của mình bằng đôi “bàn tay vàng” bốc lửa.

Tôi bảo:

- Bố em... làm việc ở Đại sứ quán Thụy Điển...

- Hãy khoan nói về ông cụ. Bây giờ, em yêu, chưa phải lúc...

- Nhưng - tôi nói - bố em không phải là sếp, mà chỉ là... tài xế.

Đôi bàn tay của chàng ngừng “thám hiểm”.

- Dừng lại - Chàng ra lệnh cho lái xe.

- Chuyện gì vậy anh? - Tôi hỏi.

- Làm sao chúng ta lại - chàng lắp bắp, vẻ cáu kỉnh - làm... sớm thế này nhỉ?

- Sớm cái gì cơ chứ?

- Việc tế nhị ấy. Mà lại là trong taxi - Chàng nói rồi gập người định nhoài ra khỏi taxi.

- Tuy bố em chỉ là tài xế - tôi nói - nhưng anh trai em là tổng giám đốc đấy.

Chàng kêu lên:

- Ồ, em yêu! Đúng là Chúa tạo ra chúng ta là để dành cho nhau.

Chàng nhảy cẫng lên, ôm hôn tôi và thì thầm vào tai tôi những lời có cánh.

- Từ từ đã - Tôi nhắc - Hãy chờ về đến nhà...

Tại nhà chàng, khi chàng vừa bế tôi đặt lên đivăng vừa với tay mở chai sâmbanh, tôi bảo:

- Em không thể giấu anh, anh yêu ạ. Hiện anh trai em đang bị truy nã...

Chàng đờ ra. Đặt chai sâmbanh sang một bên, vẻ mặt bực bội:

- Sao em có thể mê đắm mấy trò yêu đương này khi anh mình bị truy nã, công ty thì phá sản...

- Làm sao phá sản được - Tôi bảo - Hiện chính em đang làm tổng giám đốc.

Chàng nghe vậy nhảy dựng lên, rồi “đáp” thẳng xuống người tôi. Ngay lập tức, chiếc quần dài trên người chàng đã được lột bỏ.

- Ôi ! Nữ tổng giám đốc của anh. Hãy ôm anh và làm những gì em muốn. Nhanh lên!...

Tôi ngăn lại:

- Vâng! Em đã hết sức cố gắng trong vai trò một tổng giám đốc. Nhưng đến giờ em phải thông báo với anh một điều: Công ty của em khó tránh khỏi sự... phá sản.

Thêm một lần chàng chuyển giọng. Tuy ngữ điệu mềm mỏng song vẫn không kìm nén được sự bực dọc:

- Ừ, thì cứ cho là chúng ta yêu nhau. Nhưng thử nghĩ xem, liệu những đứa con của anh có cần một người mẹ như thế?

Nói rồi, chàng lại hấp tấp kéo quần dài lên tới tận rốn.

Tôi nói:

- Anh quên mất bà cụ nhà em rồi sao?

- Còn bà nào kia nữa? - Chàng nghi hoặc.

- Nữ bá tước .... mẹ em. Hiện bà đã được trả lại tòa lâu đài của dòng tộc ....

- Ôi, lạy Chúa, anh không kìm... được nữa - Một lần nữa chàng lại lăn xả vào tôi.

- Chỉ có điều - tôi nói - mẹ em đã thoái thác không nhận tòa biệt thự đó.

- Thôi xin đủ - Chàng rên lên - Phải chăng em nghĩ rằng anh sẽ kết hôn với một con ngốc chỉ với cái tước hiệu quý tộc suông như vậy.

- Nhưng mẹ em không ngốc như anh tưởng đâu - Tôi nói - Bà không nhận tòa lâu đài để sang tên cho em. Em sẽ bán nó để thu ngoại tệ. Vì thế mới có tài khoản ở Đức, biệt thự ở Italia, chi nhánh công ty ở Singapore...

Chàng kêu lên:

- Điều đó bây giờ không quan trọng với anh nữa. Cái chính là anh đang mê mẩn tâm thần vì em đây.

Nói rồi chàng lại nhảy bổ vào tôi, nhưng xem chừng hụt hơi. Gương mặt chàng nhợt nhạt. Chàng bò tới bên tôi, khua khua tay như người mù:

- Em yêu, em đâu rồi? Anh là của em, anh...

- Xin lỗi nhé, anh yêu - Tôi đáp - Với số tài sản trên, tôi sẽ lấy được một người đàn ông trẻ trung và sung sức hơn anh. Với tôi, người ấy giàu có hay đẹp trai không quan trọng. Điều tôi cần đó phải là một người tốt. Xin chào.
 

bibiut

New Member
Cái này giống tiểu phẩm hài của Azit Nesin quá hả???
Bạn post bài lên vui lòng nhớ ghi nguồn của bài (nếu là sưu tầm) nhá.
 

Tina_Phương

Phụng Tỉ
Staff member
Tina mún hỏi, ngay từ đầu có thể nhận ra bản chất kon ngừ của ông nì rùi, vậy bà đó cần zì phải làm đủ thứ trò, cuối cùng kết wả vẫn như vậy: Bà ta o chấp nhận ổng.
Nói thẳng từ sớm có phải hay hơn ko
 

Tina_Phương

Phụng Tỉ
Staff member
Ông bố đang nói chuyện với khách, cậu con trai cứ chạy ra chạy vào như muốn nói điều gì.
Thấy vậy, ông bố bảo:

- Đừng làm trò nữa, có gì thì cứ nói đi!

- Mẹ bảo con nói với bố là đừng giữ khách ở lại ăn cơm nhé!

*************

Nếu như em là sắt
Thì anh là Carbon
Dẫu dài ngắn vuông tròn
Vẫn sắt son trong một

Nếu như em là cột
Anh xin làm căn nhà
Dù bão tố phong ba
Vẫn ôm em, che chở

Nếu như em là phở
Thì anh là nước lèo
Ðời có cuốn vèo vèo
Ta bên nhau em nhỉ

Nếu như em là chỉ
Anh lại biến thành kim
Dù kim có khó tìm
Dù chỉ gầy dễ đứt....

Giả như em có sứt
Thì anh cũng rốn lồi
Lồi rốn với sứt môi
Chúng ta đi cùng lối

Giả như em sợ tối
Anh sẽ là ngọn đèn
Dù dầu đắt xăng lên
Anh vẫn luôn toả sáng.....

Còn nếu em là ván
Anh sẽ xin làm đinh
Ðóng một triệu chuyện tình
Cũng không khi nào hết

Nếu em làm biển biếc
Anh làm sóng bạc đầu
Dù tận dưới lòng sâu
Cũng ngoi lên mặt biển

Nếu như em định tiến
Anh cũng không chịu lùi
Cả hai chẳng chịu lui
Thì ôm nhau chịu trận

Nếu tình là số phận
Anh sẽ năng lên chùa
Cầu khấn rõ là to
Mong lấy em là vợ


Nếu em là chủ nợ
Anh một kẻ thiếu tiền
Khe khẽ đến bên em
Rồi cuỗm tiền chạy mất

Hóa thân là hành khất
Anh gõ cửa nhà em
Trong lúc trời nhá nhem
Xin nụ hôn tình ái

Nếu như em củ chuối
Anh sẽ làm Chí Phèo
Chí và Nở gặp nhau
Hỏi sao không có cháo

Nếu như em là gáo
Anh sẽ xin làm que
Trọc một lỗ vào khe
Khối người dùng múc nước

Nếu có một điều ước
Anh ước đến bên em
“Hôn thật khẽ thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi"

Giả như em làm Vãi
Anh cạo đầu làm sư
Tu ở đền ông Từ
Vẫn vô tư mà sống


Nếu như em làm trống
Anh xin làm cái dùi
Trống với dùi quen mui
Lùi dần vào chỗ vắng

Giả như không còn nắng
Em sợ bầu trời đêm
Anh gọi mặt trời lên
Ðón bình minh rực rỡ

Có một khi nào đó
Muốn trở về tuổi thơ
Anh sẽ làm cây dừa
Tỏa bóng mềm em mát

Nếu vô tình chợt khát
Anh dòng suối mát trong
Dâng vị ngọt vô ngần
Ðể em… tu ừng ực

Giả như em ngủ gật
Anh sẽ đến bên mình
Xoa nhè nhẹ con tim
Vì trên tim… là ngực

Giả như em có bực
Anh lại cười hề hề
Thế thì ảnh hưởng giề
Anh chứ ai đâu nhỉ?

Em mắng anh: “Ðồ khỉ”
Rồi nhoẻn miệng cười khì
"Lần sau có làm gì
Tránh người ta nhìn thấy ....”

Giả như em là giấy
Anh biến thành bút chì
Chúng bạn có nói gì
Chì vẫn đi trên giấy

Nếu mà em có chấy
Anh thành dầu gội đầu
Chui vào mờ tóc nâu
Ở lâu lâu trong đó

Nếu như em ngại gió
Anh nguyện làm bức tường
Ðứng chắn giữa giáo đường
Cho em tôi cầu nguyện

Giả như em lắm chuyện
Nói ra rả cả ngày
Anh cãi cối cãi chày
Nói gì mà lắm thế

Giả như em mà ế
Anh cũng thành trai già
Gái ế với trai già
Cùng một nhà vẫn tốt

Không may mà em dốt
Anh nguyện làm ông thầy
Cũng chẳng chóng thì chầy
Thầy biến thành "thầy nó"

Giả như em sợ chó
Anh nguyện làm cây riềng
Chó mà gặp phải riềng
Thành thịt chó rựa mận

Giả như em có cận
Thì anh cũng mắt lồi
Hễ gặp nhau trên đồi
Ta đồng thời bỏ kính...

Nếu em học tài chính
Anh sẽ học ngân hàng
Nhà chúng mình màu vàng
Hai nhóc...thêm nhóc nữa

Khi mà em có ..ửa
Là anh sẽ ở nhà
Luôn ở bên em mà
Dù bạn bè có ... nhậu

Qủa từ hoa mà đậu
Con chúng mình từ em
Anh cũng chỉ góp thêm
Cho gia đình hạnh phúc

Khi nào anh lên chức
Sẽ mua đất xây nhà
Trồng trước cửa vườn hoa
Phía sau là bãi tắm

Nếu người em toàn nấm
Anh lấy nước biển về
Em tắm thỏa tắm thuê
Cho đến khi hết bệnh

Trời hóa em là mận
Anh nguyện làm cây đào
Mọc ở cạnh cầu ao
Nơi chúng mình thề nguyện

Nếu đêm nào mất điện
Anh ngồi quạt cho em
Sau mỗi tối êm đềm
Tình nồng càng thắm đượm

Chuyện thường ngày ở huyện
Là lúc mình gần nhau
Hễ ngồi cạnh em lâu
Anh lại mơ cô khác

Nếu như em yêu nhạc
Anh xin làm cái đài
Ðể lúc em nằm dài
Luôn có anh bên cạnh

Dù bao giờ cô quạnh
Anh cũng gần bên em
Như ngọn bấc với đèn
Hòa trong nhau bừng sáng

Khi mà em đến …tháng
Là lúc anh phải chiều
May mà chẳng có nhiều
Tháng vài ba ngày lẻ

Bây giờ anh còn trẻ
Nếu mà anh có tiền
Anh mua một con thuyền
Cùng em đi khắp chốn

Chúng mình còn thiếu thốn
Chúng mình chẳng phải giầu
Nhưng mà có sao đâu
Em vẫn là tất cả

Anh là con trai cả
Em: dâu lớn trong nhà
Cùng phụng dưỡng mẹ cha
Vẫn thuận hoà sớm tối

Giả như em lạc lối
Anh tới đón em về
Vì chúng mình cùng quê
Có chi đâu mà lạ

Em thương anh vất vả
Anh nhớ em thật nhiều
Cũng chẳng còn bao nhiêu
Thời gian ta khó nhọc

Bỗng khi nào em khóc
Là những phút nhớ anh
Giọt nước mắt long lanh
Chảy trên hai gò má

Anh thương em anh quá
Người con gái chung tình
Những lúc ở một mình
Anh nhớ em từng phút

Nếu em là cây bút
Anh là giọt mực xanh
Mực bút vẫn song hành
Cùng em, anh tới lớp...

Nếu em là tia chớp
Anh như con thuyền kia
Lặng trôi dưới sao khuya
Tìm bến bờ em đậu

Nếu ai bảo em xấu
Ðập phù mỏ cho anh
Em là em của anh
Với anh em vẫn đẹp

Khi mà em hết đẹp
Thì anh cũng đã già
Hạnh phúc của hai ta
Là trái tim nồng cháy

Nếu em là xe máy
Anh sẽ là con đường
Trải đi khắp muôn phương
Cho em đi không ngại......

Giả như không bằng lái
Anh: cảnh sát giao thông
Em có gặp dân phòng
Hễ cần là anh đến

Giả như em là hến
Anh biến thành con "chai"
Ðể có khi ngày mai
Ðem bỏ vào nồi luộc

Nếu em không biết được
Cuộc đời trôi về đâu
Xin em hãy mau mau
Ta định ngày hôn lễ

Ðể một thời tuổi trẻ
Anh có em bên mình
Trọn vẹn cả nghĩa tình
Cho đến ngày ly dị

Thấy cuộc đời vô vị
Em lại tìm đến anh
Viết tiếp câu chuyện tình
Của Chí Phèo Thị Nở

Hoặc em là người ở
Anh sẽ bỏ vợ liền
Tối tối đến phòng em
Biến em thành bà chủ

Những lúc em buồn ngủ
Anh nguyện làm gối đầu
Ðể em ngủ thật sâu
Anh ngắm nhìn thoả thích

Em là con chim chích
Anh sẽ là chim ri
Dù chẳng hót được gì
Cũng bên nhau sớm tối

Nếu em hay nói dối
Anh nói dóc như thần
Hai chúng mình thành thân
Rủ nhau lừa thiên hạ

Em mà là con quạ
Anh hoá chú diều hâu
Dù xấu đẹp đến đâu
Cũng nghĩa tình chồng vợ

Chuyện bây giờ mới kể
Chắc chắn sẽ còn dài
Nếu còn có ngày mai
Anh cùng em viết tiếp…
 

moonyAnn

Active Member
Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ có hai vợ chồng nhà nọ tên là VN và PT. Sau những năm dài cố gắng hoạt động, phấn đấu hai vợ chồng đó đẻ đc hai đứa con đặt tên là VINAPHONE và MOBIPHONE. Do tình hình kinh tế của vương quốc khó khăn nên hai vợ chồng quyết định chuyển đổi cơ cấu kinh tế, chuyển sang bán PHỞ với hai món chính là Tái nạm do thằng VINAPHONE phụ trách và Tái gầu do thằng MOBIPHONE phụ trách. Thời mới đầu, vương quốc chưa có ai biết làm và bán phở nên hai vợ chồng VNPT làm ăn cũng được. Dù khách hàng chỉ ăn một miếng thịt hay một sợi phở cũng tính tiền 03 bát (?). Thậm chí nhiều lúc khách hàng vào ngứa tay cầm cái giấy chùi mồm hoặc cầm cái tăm xỉa răng là cũng được coi là đã ăn rồi và được tính tiền 03 bát. "May mà thời nay anh em chúng ta ăn phở bát nào trả tiền bát đấy, người ta gọi là húp nước trả tiền".

Rồi xã hội phát triển, đất chật người đông, vào một ngày đẹp trời nọ có một ông kia cũng nổi hứng lên quyết định đi bán phở. ông ta tên là VTel. Nhưng do nhà nghèo, không có tiền và có tiền cũng không xây quán được kịp thế là ông ta bèn chuyển nhà đến gần nhà vợ chồng VNPT rồi bán hàng. Phong cách bán của ông ta ban đầu là sang quán nhà VNPT, mượn bàn ghế, bát đũa, thậm chí cả bếp rồi mang bánh phở và thịt (Là hai thứ Vtel có sẵn) rồi bắt đầu bán hàng. Chiêu hút khách của ông Vtel là "ăn bát nào trả tiền bát đấy", rồi "ăn miếng thịt nào trả tiền miếng thịt đấy", rồi "ăn phở khuyến mại bát : có thể ăn xong rồi vứt bát". Cộng thêm với giá rẻ giật mình với phương châm : "Bát phở của mình bao giờ giá cũng phải thấp hơn của họ. Lỗ cũng được." nên phở của ông Vtel bán rất chạy, mọi người bỏ dần phở của ông bà VN&PT. Bực mình quá ông bà VN & PT bèn không cho mượn bát hoặc bất đắc dĩ phải cho mượn thì ông bà cho mượn bát bẩn (chưa rửa!!!!!!!!!!). Thế là ông Vtel bán phở có phần chững lại. Ông ta bèn kiện lên quốc vương và bắt triều đình ép vợ chồng nhà VN PT phải cho mượn bát đũa và bàn ghế. Không dám cãi vợ chồng nhà VNPT phải cho mượn nhưng cũng lắm võ mà không thấy các cụ xưa kể lại...

Lại nói vợ chồng nhà VN & PT sau khi bị triều đình ép phải chiều ông Vtel thì ức lắm nhưng không làm gì được, vẫn phải cung cấp cho ông ta. Chỉ thi thoảng mới dồn khách hàng của ông Vtel vào thế bí với lý do khách hàng của hai thằng con ông đã ngồi chật chỗ trong quán rồi, không còn chỗ cho khách hàng của ông Vtel kia nữa.

Vào một ngày đẹp trời nọ hai vợ chồng VN & Pt mới nghĩ ra một cách là đến xin nhà vua cho mình giảm giá để còn bán hàng cạnh tranh nhưng triều đình đã không chấp nhận với lý do "mày giảm giá thì nó chết a`. Mà nó chết thì ... tao ở với ai". Hai vợ chồng nhà VN & PT ức lắm nhưng đành phải nghe theo.
(Sở dỹ hai vợ chồng nhà kia phải chiều theo triều đình vì nghe đâu ông Vtel là con nuôi của Quan Tổng quản nắm quyền quản lý tất cả binh mã của triều đình (?). )

Ông Vtel được thể triều đình đang cưng chiều mình thì càng làm tợn. Ông ta liên tục giảm giá cho khách mặc dù bát đũa và địa điểm bán hàng vẫn phải đi mượn của hai vợ chồng nhà VN & PT.

Rồi một ngày kia, triều đình dưới sức ép của văn võ bá quan đã đành phải nhượng bộ đồng ý cho hai vợ chồng VN & PT giảm giá chứ không thì khách hàng bỏ hết sang ăn phở của ông Vtel thì cũng ....
Lại nói ông Vtel sau khi biết tin vợ chồng nhà hàng xóm sắp được giảm giá thì ức lắm, ức không chịu được, thế này thì ức chết mất.... thế là ông ta cho gọi hết cả đội bưng bê, rửa bát, nhặt rau, thái thịt, cả thằng trông nồi nước dùng lại bàn phương cách đối phó.
Thằng rửa bát giơ tay :
Theo ngu ý của đệ, đại ca cứ giảm thấp hơn nó 30 % là được. Lần sau nó có xin giảm giá nữa triều dình cũng ko cho đâu.
Ông thái thịt lên tiếng :
Ko được, phải giảm 50% và cho ăn một bát khuyến mại một bát mang về cho vợ con
Cô bưng bê nói :
Theo cháu, chú ko giảm giá mà cứ khuyến mãi mạnh vào cho cháu kiểu gì cũng ăn tiền

Tổng hợp lại Ông Vtel đã ra chiêu như sau:
- Tất cả các bát phở đầu tiên trong ngày của khách ko thèm lấy tiền
- ăn một bát tặng 01 bát + 01 miếng tái gầu
- Khách hàng vào quán (Nhưng phải ăn của ông vì quán ông vẫn mượn) thứ 1000.000.000 được tặng 1000.000.000 bát (ăn cả đời).
- Có nhiều bát đẹp cho khách hàng lựa chọn
- Giảm giá còn 5.900 đ / bát như em đã nói ở trên........

Theo dự báo những cơn bão mới từ nhà VN & PT sẽ sắp xuất hiện. Thực hư ra sao hạ hồi phân giải
Lại nói, sau khi gia đình VN & PT giảm giá xuống còn 6.000 đ/bát ông Vtel tức lắm. Ông ngửa mặt lên trời mà than rằng : "Trời đã sing ra Vtel sao còn sinh ra VINA và MOBILE".
(Trong khi rõ ràng tái chín và tái gàu của nhà VN & PT có trước).

Từ khi nhà ông Vtel quyết định khuyến mãi cho các hộ gia đình ăn phở bát đầu tiên không lấy tiền thì vấn đề phát sinh bắt đầu sảy ra. Các chú nhà ta cứ để phần đến đêm sau khi xem bóng đá say sưa, cá độ bét nhè mới bắt đầu đi ăn phở của ông Vtel. Thế là tranh chấp sảy ra, ông Vtel chẳng "tưởng tượng" ra là người ta ăn phở bát đầu tiên nhiều như thế mặc dù bát đầu tiên là vào 8h30 tối. Thêm vào đó, các chú ăn xong mặc dù chẳng biết mình có phải trả tiên hay không cứ tập trung vào con mẹ tính tiền để hỏi giá. Thế là vấn đề phát sinh đã sảy ra. Mịa kiếp, một lúc 1.000.000 người hỏi xẻm bát phở mình vừa ăn hết bao nhiêu tiền thì nó trả lời thế nào được, Thế là ông Vtel tức giận bảo : Tao dek biết chúng mày ăn hết bao nhiêu tiền, chúng mày mà dek trả thì tai cứ trừ tiền rồi tao xin lỗi sau. Mà chúng mày vào ăn sau không được phục vụ thì là lỗi của bọn nhà bên cạnh không phục vụ kịp thời cho chúng tao bán hàng thôi"
Ko bao giờ có chuyện đền bù cho cái việc các ông vào ăn nhưng chúng tôi không phục vụ kịp vì đó không phải là lỗi của chúng tôi.
(st)
 

Adelaidegirl

Ja` cả khú đế đại vương
Staff member
ak ak...đọc bài nì...thèm thèm...đi en phở...đói bụng...
truyện zui nhỉ...và đau ghê...chí lí thật...ai vít vị...xin bó tay... ;))
 

Tina_Phương

Phụng Tỉ
Staff member
“Chí Phèo sinh ra trong một gia đình Chí Thức lò gạch, ở một vùng đất đang quy hoạch có tên là làng Vũ Đại.
Ngay từ bé, Chí Phèo đã bộc lộ những năng khiếu phi thường về rượu. Dù rượu ngoại hay rượu nội, dù rượu thuốc hay rượu lậu, cậu bé Chí mới nếm là biết được ngay. Học tới lớp ba, Chí Phèo được cử vào đội tuyển uống rượu quốc gia, sau đó đi thi tranh giải vô địch uống rượu quốc tế tổ chức tại Tây Ban Nha, Chí Phèo đã xuất sắc đoạt huy chương vàng (huy chương bạc thuộc về A Phủ).
Sau khi đăng quang trở về, Chí Phèo đâm ra chủ quan, kiêu ngạo. Anh không học hành gì cả, cứ suốt ngày uống rượu say. Mỗi khi say, Chí Phèo lại hát. Đầu tiên là hát nhạc ngoại quốc, sau đó hát nhạc trong nước và cuối cùng là các bài hát lung tung in trong băng đĩa lậu. Nhưng hễ nhạc sĩ nào biết, hỏi tiền bản quyền thì Chí Phèo lại bảo đã chừa bài ấy ra.
Làng Vũ Đại còn có ông Bá Kiến. Ông này vốn xuất thân từ một tay buôn đồ giả cổ, nhưng sau đó nhờ sử dụng bằng tốt nghiệp giả nên được phong lên chức phó tổng giám đốc làng. Ông cũng thích uống rượu, nhưng không biết chỗ mua nên hay nhờ Chí Phèo mua hộ.
Mỗi khi mua, Chí Phèo lại ăn bớt 30%, có khi lên tới 40% rồi đổ nước lã vào mà Bá Kiến không phát hiện ra. Từ đó, cứ say là Chí Phèo tìm đến nhà Bá Kiến.
Trong làng, còn có một thiếu nữ xinh đẹp, học giỏi, đàn hay, nữ công gia chánh tử tế tên là Thị Nở. Ngoài tài múa hát, ứng xử linh hoạt, Thị Nở còn nắm vững phương pháp nấu cháo hành, vốn là một món ăn đặc sản chỉ bán trong các nhà hàng máy lạnh trên thành phố, nhưng Thị Nở lại biết cách nấu ở bờ ao.
Chí Phèo thích ra ao. Một phần vì ao là một địa điểm du lịch sinh thái nổi tiếng, một phần nữa là anh đang học bơi... Chí Phèo khoái bơi vì khi bơi, anh cứ mở miệng ra hát là cá lại nhảy vào mồm.
Chính trong một đêm tối như thế, Chí Phèo gặp Thị Nở cũng đang bơi, nhưng khác với Chí Phèo vừa bơi vừa hát, Thị Nở vừa bơi vừa nấu cháo. Mùi cháo hành thơm phức vang lên, khiến Chí Phèo ăn vụng luôn mười bát.
Thị Nở phát hiện ra sự việc phi pháp ấy, bèn tóm cổ Chí Phèo, bắt về nhà quét dọn và lau chùi nhà cửa.
Đầu tiên, Chí Phèo cũng tiếp thu một cách chân thành, lao động cần cù chịu khó. Nhưng dần dần, do bản chất ham rượu, do bọn xấu trong làng lôi kéo và do hoàn cảnh xô đẩy, Chí Phèo đã vùng chạy thoát trong một đêm trăng.
Chí Phèo lang thang tới khắp mọi nhà, vừa xin rượu vừa xin chuối xanh để ăn, gặp Chí Tuệ và Chí Thông Minh, Chí Phèo kết thành băng đảng, phá xóm phá làng. Đúng lúc ấy thì Lý Cường về.
Lý Cường là con trai Bá Kiến, du học bên Pháp, môn thanh nhạc. Lý Cường có tham gia một số cuộc thi, nhưng không đậu và ngoại hình có nhiều hạn chế và chả quen biết ai. Lý Cường phân tích cho Chí Phèo biết tác hại của rượu. Rượu làm giảm tuổi thọ, làm giảm trí nhớ và giảm kết quả học tập.
Chí Phèo hiểu ra, quyết tâm làm lại cuộc đời. Anh đi tìm Thị Nở, lúc này đã trở thành một chủ doanh nghiệp thành đạt, nhà cao cửa rộng nhưng đời sống tình cảm nhiều uẩn khúc. Chí Phèo rủ Thị Nở mở công ty buôn bán mảnh sành.
Tại thị trường Mỹ hay Nhật, mảnh sành có giá rất cao do dân bên ấy dùng sành làm quà sinh nhật.
Công ty làm ăn phát đạt, bỗng đến một ngày không còn mảnh sành nữa vì tư thương mua gom. Chí Phèo tức quá, gặp bát nhà ai cũng đập. Để có bát đập, Chí Phèo thường ăn cháo nhà hàng, nên từ đấy câu châm ngôn “ăn cháo đá bát” ra đời. Nhưng do bản chất là người lao động lương thiện, lại có năng khiếu từ bé nên Chí Phèo vừa đập vừa hát những bản dân ca, một ban tổ chức đi qua nghe thấy, mời dự thi còn hứa hẹn là sẽ vào chung kết. Chí Phèo ngây thơ nhận lời. Đến phút chót không thấy có tên mình, Chí Phèo lăn ra ăn vạ.
Bá Kiến bèn xông tới mắng Chí Phèo. Ông nói như thế là Chí Phèo chưa thấy hết trách nhiệm của mình, chưa hiểu được chức năng cao đẹp của dân say, làm mất ý nghĩa của rượu.
Chí Phèo bèn trở về lò gạch với gia đình, còn Thị Nở mở cửa hàng bán cháo”
 

moonyAnn

Active Member
Con trai một cầu thủ bóng đá về nhà sau lễ tổng kết năm học. Cầu thủ hỏi con:

- Sao, kết quả năm học này của con tốt chứ?

- Tuyệt bố ạ! Tất cả các bạn phải chuyển lên lớp trên, chỉ mình con là được ký tiếp hợp đồng 1 năm với lớp cũ.


Như một người lịch sự?
Dick lên bảy tuổi và em gái Catherine của nó lên năm. Một hôm, mẹ của chúng đưa chúng tới chơi ở nhà dì trong khi bà đi ra thành phố lớn để mua ít quần áo mới.
Lũ trẻ chơi được một giờ đồng hồ cho đến lúc bốn rưỡi thì người dì dắt Dick vào trong bếp. Chị đưa cho nó một cái bánh ngọt rất đẹp và một con dao rồi bảo:
“ Này, dao đây Dick. Hãy cắt chiếc bánh này làm hai rồi đưa một phần cho em cháu. Nhưng nhớ là phải làm việc này như một người lịch sự đấy nhé.”
“Như một người lịch sụ á? Vậy như người lịch sự thì phải làm thế nào cơ?”
“Họ luôn đưa miếng to hơn cho người kia,”dì nó trả lời ngay lập tức.
“Ồ, thế á?” Dick phản ứng. Cậu ta suy nghĩ về chuyện này trong vòng vài giây. Rồi cậu ta mang chiếc bánh đưa cho em rồi nói:
“Hãy cắt chiếc bánh này làm hai đi, Catherine.”




Quá ngắn để cháu…
Trong một hội chợ xuân, một đứa trẻ 4 tuổi bị lạc đang khóc. Người bảo vệ lại gần an ủi nó và nói:
“Nếu cháu không muốn bị lạc thì phải nắm chặt lấy váy mẹ.”
Cậu bé sụt sịt khóc:
“Nhưng mà váy mẹ cháu quá ngắn để cháu nắm.”


Một phụ nữ than phiền với anh bán hàng về vòng ba của mình sau khi mặc thử đồ:


Anh này nhã nhặn an ủi:

- Thưa bà, tôi cam đoan là đã từng thấy những vòng ba còn to hơn của bà nhiều.

- Anh thật tử tế, thế anh làm ở cửa hàng này lâu chưa?

- Mới một tháng thôi ạ! Trước đó, tôi làm ở vườn bách thú




Sau bữa cơm no say ở nhà bạn, anh chàng bợm rượu đứng dậy xin phép ra về. Chủ nhà bảo:

- Này, có xỉn quá thì đợi vợ tớ pha cho cốc nước chanh rồi hãy về.

- Không sao, tôi vẫn tỉnh táo mà.

Rồi nhìn thấy cái nồi cơm điện ở góc nhà, anh ta nói:

- Ôi, suýt thì tôi quên cái mũ bảo hiểm.

- !!!
 

moonyAnn

Active Member
Trong 1 chuyến xe trở về cố hương, có 1 vị Cha cố ngồi bên cạnh 1 thiếu
nữ yêu kiều. Có thể vô tình hoặc không, chỉ biết rằng, sau khi Cha cố đặt
tay lên đùi người thiếu nữ thì cô ấy hỏi Cha cố rằng: - Cha có nhớ rằng,
trong kinh thánh, trang 98, dòng 13 từ dưới lên nói gì không? Giật cả
mình, Cha cố vội rụt tay lại và nói: - Xin lỗi cô, và chắp tay lầm rầm tạ lỗi
với Chúa. Thực lòng, Cha cố cũng chưa biết cái dòng ấy nói về điều gì.
Khi về đến nhà, mở kinh thánh thấy ghi rõ:" Con hãy cố lên! Còn chút xíu
nữa là đụng đến thiên đường rồi đấy


Có một viên phi công già nọ, trong chuyến bay cuối cùng của ông ấy, ông quyết định sẽ thức hiện một cú nhào lộn trên không, sau khi đã bay đến độ cao nhất định, ông ta thực hiện cú lộn mèo, những người chứng kiến và các hành khách vỗ tay và hết lời khen ngợi, bỗng có một người từ trong toalet bước ra và nói:" Tôi không hoan nghênh cú lộn mèo vừa rồi!"


trước khi lấy xương sườn của Adam để tạo ra người đàn bà, Thượng Đế đã đánh thuốc mê Adam và nói:" Ngủ ngon nhé con trai, đây là lần cuối cùng con có thể ngủ yên đấy!"
 

Tina_Phương

Phụng Tỉ
Staff member
Anh Hoàng gửi thiệp cưới mời cô bạn thân. Để trêu chọc bạn, anh viết lên tấm thiệp: "Đi là tham ăn, không đi là khinh tôi". Sau tiệc, khi kiểm tra tiền mừng, đến phong bì của cô bạn ấy, anh chỉ thấy tờ 500 đồng và dòng chữ: "Nếu nhận là tham tiền, không nhận là khinh tôi".

8-> :(

Một nhân viên hỏi sếp:
- Thưa sếp, chai rượu em biếu sếp có tốt không ạ?
- Tốt lắm, vợ tớ khen mãi.
- Dạ, khen thế nào ạ?
- Từ ngày có chai rượu ấy, đêm nào ông cũng ngủ say mê mệt. Tôi khỏe cả người.
:))
 

Tina_Phương

Phụng Tỉ
Staff member
Yêu: Là khi mắt bạn tìm nhau trong đám đông.
Đam mê: Là khi môi bạn tìm nhau trong đám đông.
Cưới: Là khi bạn đôn đáo tìm… con mình trong đám đông.

Yêu: Là khi bạn chia hết những gì bạn có.
Đam mê: Là khi bạn lấy hết những gì họ có.
Cưới: Là khi ngân hàng quản lý hết những gì bạn có.

Yêu: Là khi bạn gọi điện thoại chỉ để chào nhau một câu.
Đam mê: Là khi bạn gọi điện thoại để hẹn nhau vào… khách sạn.
Cưới: Là khi bạn gọi nhau chỉ để kiểm tra nhau.

Yêu: Là khi bạn ngồi viết thư tình.
Đam mê: Là khi bạn chỉ muốn viết thật nhanh số điện thoại của mình.
Cưới: Là khi tất cả những gì bạn viết chỉ là… hoá đơn tính tiền.

Yêu: Là khi chia tay ra về, bạn nói "Em yêu anh/ anh yêu em".
Đam mê: Là khi chia tay ra về, bạn nói "Lần sau, cứ như thế nhé!".
Cưới: Bạn nói không thành tiếng: "May quá, thoát nợ!".

Yêu: Là khi bạn không biết đến ai khác.
Đam mê: Là khi không ai biết đến bạn.
Cưới: Ai cũng biết, nhưng bạn cũng chẳng còn quan tâm đến điều đó.

Yêu: Là khi bạn tranh cãi xem mình sẽ sinh bao nhiêu đứa con
Đam mê: Là khi bạn tranh nhau xem ai thoả mãn trước.
Cưới: Là khi tất cả những gì bạn tranh cãi là…tiền.

Yêu: Là khi khoái cảm không quan trọng lắm.
Đam mê: Là khi bạn ra đi nếu không còn khoái cảm.
Cưới: Khoái cảm là gì?

Yêu: Là khi bạn không dám nghĩ đến chia tay.
Đam mê: Là khi bạn không dám nghĩ đến sống chung.
Cưới: Bạn chỉ nghĩ đến làm sao qua được hết một ngày.
 

Tina_Phương

Phụng Tỉ
Staff member
_ thưa bác sĩ- người đàn ông nói trong máy-con trai tuôi bị sốt ban
_tôi bít -bác sĩ đáp-hôm wa tôi đã đến nhà ông và đã cho cậu ấy thuốc.Hãy cách ly cậu ta.
_nhưng nó đã hôn con hầu
_vậy thì hãy cách ly cô ta
_nhưng tôi đã hôn con hầu
_vâng có thể là ông đã mắc bịnh rồi
_vâng từ lúc đó tới giờ tôi đã hôn vợ tôi
_khốn khổ-bác sĩ thốt lên-thế là ta đã mắc bệnh rồi

_______________

Một thân chủ Dưỡng trí viện gặp 1 bạn đồng viện vội hỏi:
_Hình như tôi đã gặp anh ở Cù Lao Rồng fải ko?
_Không tui có đến đó bao giờ đâu.
Tôi cũng vậy.Chắc là 2 người nào đó chứ ko fải chúng ta.

_______________

Hai tình nhân đang ngồi tâm tình.Anh chàng thề:
_Níu anh mà fụ em thì anh chết ko toàn thây.
Cô gài cũng ko kém:
_Níu em mà bỏ em thì em sẽ chết một cách đau đớn
Giữa lúc đó, bên kia bụi cây có ông già mắc bịnh táo bón vụt nói lên:
_Tao rặn ko ra rồi cũng chết theo tụi bây

-----------------------------

Trong giờ sinh hoạt lớp cô giáo hỏi 1 hs:
_Sao thứ hai em ko đi học?
_Thưa cô hôm đó mẹ em giặt hết quần áo nên em ko có đồ để mặc ạ?
_ Thế còn hôm thứ ba?
_Dạ em có đi chứ, nhưg vì đi ngang nhà cô thấy cô treo quần áo nên em tưởng cô ko có quần áo mặc nên em về ạ.

__________________

Ở làng nọ có một người con xưa nay hiếu thảo. Nhưng sao khi người cha mất anh ta sinh ra nghiện ngập, uống rượu, đánh bạc thậm chí là ăn trộm. Hỏi anh ta tại sao hư như vậy anh ta liền nói:

_Trước lúc lâm chung cha tôi có dặn: "Đừng uống chè.Uồng rượu co nhé.Đừng ăn cắp.Ăn trộm con nhé.Đừng đánh bài.Đánh bạc con nhé."

Thì ra lúc gần tắt hơi lời trăn trối của người cha bị đứt wãng nên anh con trai hỉu lầm.Vốn lời dặn là:"Đừng uống chè,uống rượu con nhé.Đừng ăn trộm,ăn cắp con nhé.Đừng đánh bài,đánh bạc con nhé."

-----------------------------------

Hai vợ chồng nhà nọ mới chuyển đến nhà mới.Cô vợ nói:
_Này anh, anh phải mua rèm treo cửa kẻo lúc em thay đồ hàng xóm nhìn thấy.
Ông chồng nói:
_Ko cần đâu em.Họ nhìn thấy em tự họ sẽ mua rèm mới.

---------------------------------

Một cô gái nhờ nhà tiên tri đoán vận mạng wa chữ viết.Cô đưa mảnh giấy viết sãn vài dòng, nhà tiên tri nhìn wa rồi nói:
_Tôi thấy ba má cô ko mấy khá giả đã cho cô thôi học wá sớm.
Cô gái gât đầu:
_Đúng vậy.Sao thấy bít rõ vậy?
Nhà tiên tri nói:
_Có gì lạ.Nhìn lối viết như cua bò, nắn nót ko ra chữ của cô là tôi bít rồi!
____________________

Ông lang nọ rất dốt thuốc, đụng gì là fải lật sách ra tra.Cũng may là chưa xảy ra điều gì
Lần nọ có người đau bụng nặng đến nhờ thầy chữa.Thầy vội lấy sách ra tra và kê đơn.
Người bệnh về nhà uống thuốc theo đơn của thầy, uống nhân sâm đặc, đến hôm sau thì chết.Người nhà làm đơn kiện,thầy cố cãi:
_Tôi cắt thuốc theo sách hẳn hoi.Ko tin tôi đưa cho mà coi.
Rồi thầy về lấy sách cho cho wan xem một câu ở cuối trang:"Phúc thông phục nhân sâm".Nghĩa là :"Đau bụng uống nhân sâm"
Nhưng wan lật sang trang sau cho cho thầy 2 chữ "tắc tử"nghĩa là "thì chết".
_____________________

_Thưa cô cô phê cái gì vào vở em ko đọc đc.
_Cô phê là "chữ viết khó đọc" mà em cũng ko đọc đc à.
 

Tina_Phương

Phụng Tỉ
Staff member
Cô bé quàng khăn đỏ thời @

Ngày nảy ngày nay, có hai mẹ con nhà nọ sống bên bìa rừng. Không rõ tên cô bé là gì, chỉ biết người ta thường gọi là cô bé quàng khăn đỏ. Một hôm bà ốm, mẹ bảo cô bé quàng khăn đỏ mang giỏ bánh sang biếu bà. Giữa đường, cô bé bắt gặp sói già gian ác.

Dớt dãi chảy lòng thòng, sói già liếm mép nhìn cặp đùi Khăn Đỏ thèm thuồng:

- "Này! Con bé kia! Vén váy lên cho tao xem một tí!"

Cô bé quàng khăn đỏ từ từ đặt giỏ bánh xuống đất, nhẹ nhàng vén váy lên rồi rút từ trong bao da ở đùi ra một khẩu Colt 45 to bự, nòng đen trùi trũi. Chĩa súng vào con sói, cô bé quàng khăn đỏ gằn giọng:

- Lượn cha mày đi cho nước nó trong nhé! Lôi thôi bà "phơ" cho bể sọ. Tao có phải con ngu ở trong chuyện cổ tích đâu!


Nội wi ăn nhậu
Ông bà ta thường nói: “Nam vô tửu như kỳ vô phong”. Vì vậy, nhậu có ảnh hưởng đến mọi tầng lớp và có ảnh hưởng rất lớn đến quan hệ xã hội. Để nhậu không đi chệch hướng, cần phải có nội quy cụ thể. Sau đây là một số điều quy định:

Điều 1: Phải trung thực

Muốn gia nhập hội những người ăn nhâuk thì tuyệt đối không xin xỏ, trộm cắp tiền, vàng của vợ (có thể trích vài chục phần trăm lương để lập quỹ riêng)

Điều 2: Không phân biệt tuổi tác

Hội không phân biệt tuổi tác, chức vụ, cấp bậc, giới tính. Miễn sao có tửu lượng cao từ 3 xị trở lên là được.

Điều 3: Tự lực cánh sinh

Để giữ gìn sức khỏe, tất cả hội viên không được uống rượu bọt đường, rượu cồn, rượu dỏm... chỉ nên uống rượu gạo, rượu nếp, rượu tắc kè, rượu rắn...

Điều 4: An toàn trên xa lộ

Tất cả hội viên tuyệt đối không được lái xe các loại vì khi xỉn không làm chủ tốc độ dễ gây tai nạn (tốt nhất nên đi xe ôm hoặc quá giang người khác)

Điều 5: Tránh gây phiền phức

Khi đi nhậu không nên mang theo vợ con, nếu có em gái vợ chở theo thì càng tốt

Điều 6: Tôn trọng luật lệ

Trong bàn nhậu phải tuyệt đối tôn trọng chủ xị, không được kê táng, không phá mồi, không ăn gian, nói tục, chửi thề...

Điều 7: Tập trung cao độ

Trong bàn nhậu, để tránh mất đoàn kết nội bộ, tất cả hội viên không được phép rù rì riêng tư (vì dễ gây hiểu lầm), không được cầm nhầm hộp quẹt, không mang lộn dép, đặc biệt tay chân phải giữ trật tự nếu trong bàn có phái đẹp.

Điều 8. Uy tín tràn trề

Không được phép xin đi “tiêu” lúc chưa thanh toán tiền, để bạn nhậu ngồi đồng là mất đạo đức (nếu có đi phải để lại phần hùn)

Điều 9. Im lặng là vàng

Nhậu xong về nhà, tuyệt đối không được đánh đập, chửi bới vợ con. Nếu bị vợ đánh hoặc bị cằn nhằn thì chỉ được im lặng và đi kiếm chỗ ngủ (nhưng cố không được ngủ lộn nhà, lộn giường).

Điều 10. Đoàn kết nội bộ

Mọi thành viên của hội phải có nghĩa vụ thăm nuôi bạn bè khi có tai nạn do say xỉn gây ra hay do vợ đánh phải nằm viện cũng như gây rối trật tự bị công an bắt.

Điều 11. Không vi phạm pháp luật

Không được uống bia ôm, rượu ôm vì rất lãng phí và có ngày bị công an bắt (nếu lỡ vô, khi công an đến phải tìm đường... trốn trước)
 

hoangtube

New Member
, Có hai vợ chồng trẻ. Anh chồng mải làm ăn, suốt ngày chỉ lo làm ra tiền, nên tối về hễ đặt lưng xuống giường là ngủ ngay. Chị vợ nằm trằn trọc mãi mà không ngủ được. Cuối cùng, chị đưa tay sang lay chồng. Anh chồng tỉnh dậy hỏi:

- Em cần gì thế?

- Em chẳng cần gì cả, nhưng em nằm ngoài sợ ma lắm.

- Sợ ma thì nằm vào trong để anh nằm ra ngoài.

- Ứ ừ! Nằm trong, nhỡ có trộm nó sờ vào người em thì sao?

Anh chồng mệt, lại buồn ngủ, nghe vợ nói vậy liền nói như gắt gỏng:

- Nằm ngoài sợ ma, nằm trong sợ trộm, thế em thích nằm chỗ nào?

- Ứ ừ! Em thích nằm ở giữa cơ. Nằm ở chỗ giữa này này.

(Dị bản: Có anh chàng lỡ độ đường gõ cửa nhà một bà goá chồng ngủ nhờ. Nhà chật chỉ có một cái giường và một cái màn. Ðầu tiên, anh ta nằm dưới đất, bà goá muốn bảo anh ta lên nằm chung nhưng sợ xấu hổ mới bảo "Muỗi nhiều lắm, tôi cho anh gửi cái chân vào màn". Anh này thò chân vào màn, sau bà lại bảol "Cho gửi thêm cái tay, vì tay để trần vậy thì muỗi đốt chết". Về sau, biết ý anh này bảo "Tay, chân gửi rồi, còn người cho gửi nốt". Rồi, anh lên nằm giường chung với bà chủ).


Một tạp chí phụ nữ nhận được thư độc giả viết:


Tôi đã lấy phải đức ông chồng lắm chuyện, suốt ngày ông ta cứ kể thao thao bất tuyệt về những đời vợ trước hết sức bực bội. Các anh chị bảo tôi phải làm sao?

Ban biên tập trả lời:


Bà hãy thao thao bất tuyệt với ông nhà về những người chồng tương lai của mình.

Có một chị sắp được lưu học ở Liên Xô (cũ) nên rất miệt mài học tiếng Nga. Để tập nói được tốt hơn, hàng ngày chị ta cũng nói tiếng Nga với chồng. Khổ một nỗi ông chồng lại không sành tiếng Nga. Chị ta bảo:

- Nếu em nói, anh không đồng ý thì anh nói NHÉT, còn đồng ý thì anh nói ĐA vậy thôi.

Thế là, mặc cho vợ nói gì thì anh ta cứ luôn mồm nói NHÉT, ĐO, ĐO, NHÉT... Bên nhà hàng xóm có chị xa chồng từ lâu, thấy vợ chồng nhà kia lúc nào cũng NHÉT, ĐO, liền chửi đổng:

- Tổ cha nó, người ta xa chồng hàng mấy năm chẳng sao, đằng này nó mới chuẩn bị đi xa mà đã suốt ngày bắt chồng ĐO rồi NHÉT, NHÉT rồi lại ĐO... để làm khổ người ta chứ


Trong xí nghiệp nọ có một anh nổi tiếng là hay nói tục. Nói tục tới mức quen mồm.


Anh ta có cô bạn gái, muốn đến nhà cô ta chơi, cô gái thì ngại nỗi nhỡ anh ta quen mồm nói tục thì bố mẹ chê cười. Biết được tâm sự đó, anh ta an ủi:

- Em cứ yên tâm đi, đừng nghe bạn mồm thối như cứt ấy đơm đặt. Anh từ bây giờ sẽ không nói tục nữa đâu.

- Ðấy anh vừa nói tục là gì?

Anh chàng gân cổ lên cãi:

- Nói vậy mà là tục à, anh nói thối như cứt là sự thật đấy chứ.

- Nói vậy cũng không được! Anh p hải hứa không nói tục nữa thì em mới cho anh về nhà em.

- Ðược rồi. - Chàng trai nói ngay - Anh xin thề sẽ không nói tục nữa, mả cha mả mẹ đứa nào mà nói dối em. Nếu anh chót dại thì cứ lấy phân gio, cứt đái tống vào mồm anh. Thôi cho anh về ra mắt với ông bô, bà bô em đi. Anh muốn đến nhà em lắm, tiên sư bố mấy đời nhà đứa nào mà nói dối với em.
 

hoangtube

New Member
Một chàng trai đang chở nguời yêu đi chơi bằng xe đạp. Gần tới một quán chè, nàng muốn ghé vào ăn lắm nhưng ngại,đành chờ chàng lên tiếng. Bỗng nhiên,chàng thắng một cái két đúng ngay hàng chè,rồi quay lại hỏi nàng:


"Ăn không?"

Nàng mừng rỡ đáp vội:


Ăn,ăn chứ!

Chàng thản nhiên nói:


Ăn chứ sao không ăn,thắng mới thay mà lị!


Một chàng trai đang chở nguời yêu đi chơi bằng xe đạp. Gần tới một quán chè, nàng muốn ghé vào ăn lắm nhưng ngại,đành chờ chàng lên tiếng. Bỗng nhiên,chàng thắng một cái két đúng ngay hàng chè,rồi quay lại hỏi nàng:


"Ăn không?"

Nàng mừng rỡ đáp vội:


Ăn,ăn chứ!

Chàng thản nhiên nói:


Ăn chứ sao không ăn,thắng mới thay mà lị!


Một chàng trai đang chở nguời yêu đi chơi bằng xe đạp. Gần tới một quán chè, nàng muốn ghé vào ăn lắm nhưng ngại,đành chờ chàng lên tiếng. Bỗng nhiên,chàng thắng một cái két đúng ngay hàng chè,rồi quay lại hỏi nàng:


"Ăn không?"

Nàng mừng rỡ đáp vội:


Ăn,ăn chứ!

Chàng thản nhiên nói:


Ăn chứ sao không ăn,thắng mới thay mà lị!
 

babyskydragon2004

Super Moderator
Staff member
Tại một trường đại học, người ta yêu cầu sinh viên viết một câu chuyện cực ngắn nhưng vẫn phải bao gồm đầy đủ 4 nội dung: Tôn giáo, Phong kiến, Tình dục và Huyền bí. Bài được giải cao nhất thế này: “ Lạy Chúa”. Nữ Hoàng tự nhủ. “Ta có thai rồi. Không hiểu là gã nào nhỉ?” <----- po' tay .....
 
Top