Viên đá mừng lễ Giáng Sinh

Miami

Anais Ruan
Staff member
Mặc dù không mặc quần jean rách, trông chú bé mười tuổi đó vẫn có vẻ lôi thôi lếch thếch. Những bạn học chung lớp năm của Marco chưa từng thấy ai ăn mặc nghèo nàn và luộm thuộm như thế.

Hôm đó là ngày học đầu tiên của cậu tại một trường tiểu học ở thị trấn cổ kính New England. Những gia đình trong vùng đều có của ăn của để. Cha mẹ của Marco là những người hái trái cây lưu động và trong suốt nửa ngày đầu các bạn học nhìn Marco một cách nghi ngờ.

Tuy nhiên, cậu có vẻ không để ý gì đến những lời thì thầm bình phẩm về quần áo của mình. Đến giờ chơi, bọn trẻ chơi bóng chày. Marco ghi được điểm đầu tiên và bọn trẻ có vẻ thán phục cậu hơn. Lượt kế tiếp do Richard thực hiện, cậu là người chơi kém nhất và cũng là cậu bé "tròn" nhất lớp. Sau khi đánh hỏng hai lần giữa tiếng la hét thất vọng của bọn bạn, Marco tiến đến cạnh Richard và bình tĩnh nói:

- Mặc kệ chúng nó,cậu có thể làm được mà!

Richard cũng đã ghi được điểm và đó thực sự là một khoảnh khắc đáng nhớ, có một điều gì đó đã thay đổi trong lớp. Qua vài tháng, Marco đã kịp dạy cho các bạn biết nhiều điều mới mẻ; ví dụ như biết lúc nào trái cây chín, cách dụ gà rừng và đặc biệt là cách cư xử với người khác.

Khi cha mẹ Marco làm xong công việc trong vùng cũng là lúc lớp học chuẩn bị tổ chức lễ Giáng Sinh. Trong khi các bạn học khác mang tặng cô giáo khăn quàng cổ, nước hoa và xà bông, Marco tiến đến bàn giáo viên với một món quà đặc biệt. Cậu đặt vào tay cô một hòn đá rất sáng và đẹp. Cậu nói:

- Em đã đánh bóng nó đặc biệt cho cô đấy.

Nhiều năm sau, cô giáo vẫn đặt viên đá của Marco trên bàn. Vào đầu mỗi năm học, cô thường kể cho cả lớp nghe về cậu bé tuyệt diệu đã giúp cô và cả lớp thấy rằng: Không nên đánh giá một cuốn sách qua lớp bìa, chính nội dung bên trong mới thực sự đáng giá.

Quà tặng cuộc sống
(Sưu tầm)
 
Top