Cây, lá và gió !!!

unlucky_brat

New Member
trời ơi lại ung thư , lại chết sao mà thế giới này lắm người chết thế không biết,mà cứ chết khi hai người đang yêu nhau,đêin thật
 

pinkstar

Anime Master
Uhm... thì cứ iêu hết mình.... sống hết mình như ngày mai mình k còn nữa....

Rồi đến 1 lúc nào đó... tình iêu ra đi... sẽ không hốt tiếc..
 

moonyAnn

Active Member
;)) truyện mà anh ;)) chắc tác gỉa cũng chỉ nghĩ đc cái kết thúc ko có hậu cỡ này àh ;)) chớ ko nghĩ đc cái nào đau buồn thấm thía hơn ;))
 

bibiut

New Member
Ừ ừ , tình yêu tưởng như đã nằm trong bàn tay của mình , bỗng trôi vuột đi như thế ... chắc chắn là xót xa lắm . Xé gan xé ruột ra ấy chứ nhỉ :gem4: :th_thpcry: :th_cry: ( nói vậy thôi , chứ chưa iu nên chưa biết :th_gem46: :th_f693ff02: )
 

oanh

New Member
Chẹp chẹp, xí xí, PuPu đâu ra ra đây pé Oanh hỏi tí nè......... seo mè tự nhiên topic này đc pin lây dzợ? Pupu ăn gian wớ [-X , hem đc hem đc.

Xí xí, hem fải spam nha, đang théc méc hỏi PuPu éh
 

bibiut

New Member
Ủa cái bài trên CHÀNG TRAI & CÔ GÁI ko nghe đc , sao Roky nghe đc hay dzậy ? Bài đó là FOREVER của nhóm Stratorvarius . Muốn có thì contact tui .
Còn cái bài trên CÂY , LÁ & GIÓ là LOVE PARADISE của ai đó ko biết :D
 

pinkstar

Anime Master
@@pà Oanh: em move lên đó... thấy truyện hay n có ý nghĩa.... chứ còn mí truyện kia toàn chít chóc mà k có cái j có vẻ suy ngẫm về cuộc đời cả.... :D

hehe....

vậy h ai có truyện j hay thì post lin đây.. chứ creat từng cái topic thấy chật chỗ wá.. zi mụp zới pà Oanh ukiez hem??
 

nick_iloveyou

Super Moderator
Staff member
okiezzz ^_^ , còn cái bài 4ver kia áh . Vô cái link của truyện thì nghe đc mà, hum wa nik ngồi nghe suốt buổi tối, cảm động fết :-SS
Tao cũng góp 1 bài, nhưng k biết có thỉa gọi là truyện ngắn hem :
GIỌT NƯỚC MẮT TÌNH YÊU
Có hai giọt nước mắt rơi xuống dòng sông cuộc sống. Một giọt nước mắt tự giới thiệu : " tôi là giọt nước mắt của cô gái đã yêu một chàng trai và đẻ mất anh ấy".
Giọt nước mắt còn lại đáp:" Còn tôi là giọt nước mắt đã có được chàng trai đó".
TÌnh yêu thật la kỳ lạ. Yêu - sự tình nguyện gắn bó một cách vô điều kiện với một người không hoàn hảo . ĐÚng là tình yêu cần phải như vậy.
Nhưng khi bạn đã yêu thì dường như chính điều đó lại bắt đầu cho nhưng nỗi đau của bạn. Bạn trở nên " nghiện" và " phụ thuộc" vào người đó.
Nhưng bạn cũng trở nên mạnh mẽ hơn. Tình yêu có thể khiến bạn chịu đựng được bất kì nỗi đau nào cũng như có thể hi sinh tất cả. Nhưng tình yêu cũng có thể khiến bạn suy nghĩ một cách ngu ngốc và hành động một cách ngu ngốc.
Điều lạ lùng là khi đang yêu , bạn đã cho đi , cho đi rất nhiều.Nhưng bạn chỉ có thể nhận ra điều đó khi tình yêu tan vỡ. Rồi bạn lại nhận ra rằng một phần quan trọng của bạn đã gắn liền với người đó. Khi người đó ra đi, bạn chỉ còn một mình với nỗi đau,thất vọng và cảm giác trống rỗng bên trong tâm hồn.
Nưốc mắt sẽ rơi dù bạn có cố nén đến mức nào đi chăng nữa.
Hầu hết nước mắt của thế gian này là nhưng giọt nước mắt của tình yêu.
Khi dòng lệ đã khô, sự mất mát câm lặng vẫn còn như lưỡi dao đau đớn găm vào tim bạn trong một thời gian dài , thật dài.....
Ừ , thì đó là điều bạn nhận được khi đã từng yêu một người nhiều đến thế. Nhưng làm sao có thể hối hận ? cho đi bản thân mình một cách tự nguyện vì tình yêu là điều đẹp đẽ nhất mà bạn có thể làm.
Tình yêu làm cho bạn trở thành chính mình . Tình yêu cũng làm bạn khóc.
Và đó là lí do tại sao một giọt nướ mắt của tình yêu luôn luôn đẹp . Dù là nước mắt của nỗi đau......
 

Adelaidegirl

Ja` cả khú đế đại vương
Staff member
bi h chắc mình đang cố gắng làm gió, người ta cứ mãi chìm đắm trong kỉ niệm cũ mãi , fãi làm cho người ta tỉnh ra thui
 

moonyAnn

Active Member
Họ đã cưới được một thời gian. Cũng như mọi đôi vợ chồng khác, họ cũng có lúc vui, lúc buồn, lúc hòa hợp, và cả khi 2 vợ chồng có chuyện lục đục. Có một lần họ cãi nhau rất lâu và dữ dội, mọi thứ dường như sắp nổ tung. Jack rất thất vọng còn Rose vô cùng tức giận.

Sau một tuần hai vợ chồng không nói chuyện, Jack nói với vợ “ Bây giờ cả hai ta bình tĩnh ngồi xuống. Anh có hai tờ giấy, anh và em sẽ cùng viết tất cả những gì khó chịu về nhau vào đây. Sau đó chúng ta sẽ đổi lại và nói chuyện tiếp sau”.

Và Rose bắt đầu viết, cô viết mải miết và say sưa đến nỗi không thèm ngẩng đầu lên nữa. Cô có quá nhiều thứ cần chê trách. Còn Jack, sau khi nhìn vợ rất lâu, anh cũng bắt đầu viết. Sau 15 phút, họ dừng lại và đổi giấy cho nhau.
Jack nhìn vào trang giấy kín những lời phàn nàn trách móc. Rose thực sự đã rất giận dữ. Khi Rose nhìn vào tờ giấy của chồng, cô thấy mình bối rối. Rose khóc. Ở tờ giấy của mình, Jack cũng viết kín nhưng chỉ là 1 dòng chữ :Anh yêu em, em yêu ạ !
 

moonyAnn

Active Member
Mối tình đầu..

Anh và Tôi cùng nhau lớn lên trong bao kỉ niệm êm đềm của tuổi thơ .Tôi nhớ rất rõ lúc nhỏ anh đã từng vì tôi mà nhiều lần đánh nhau với bọn con trai trong xóm , có lần còn chảy cả máu nữa ...tôi biết anh đau lắm nhưng cũng cố gượng cười cho tôi vui, từ đó đến giờ chưa ai đối tốt với tôi thế cả, anh là người đầu tiên và trong tôi ,anh là người duy nhất tốt với tôi...như thế.Cũng chính vì như vậy tôi đã mang trong tim mình một tình yêu , tình yêu đơn phương .Tình yêu của tôi dành cho anh cứ lớn mãi theo thời gian và đến một ngày tôi quyết định nói cho anh ấy hiểu tất cả những tình cảm của tôi nhưng chớ trêu thay ...trước lúc tôi định nói thì anh , người mà tôi yêu nhất lại cùng sánh bước , tay trong tay với một cô gái khác . Đứng trước mặt tôi , anh lại vờ như không biết , như giữa chúng tôi chỉ là tình bạn đơn thuần hoàn toàn không nghĩ đến những quá khứ tốt đẹp kia , anh ung dung nói
_ Này Nhóc , giới thiệu với em đây là bạn gái của anh . Tôi nghe tim mình như có một cảm giác đau , nó đau nhói một cách lạ lùng , tôi chưa bao giờ có cảm giác đau như thế
_ Chào em , em là em gái của anh Nhân à ?
Thấy tôi vẫn im lặng , anh lại hỏi
_ Em không sao chứ Nhóc ?
Mặc kệ lời hỏi thăm của anh, tôi đã bỏ chạy , chạy với những giọt nước mắt trên mặt , tôi chạy như để trốn tránh tất cả , trốn cái sự thật phủ phàng đã đến với tôi .

Tôi lê la khắp nơi mỗi ngày như để quên anh , nhưng tôi không thể làm được chuyện ấy . Và trong lúc tôi đau đớn và tuyệt vọng nhất thì tôi đã gặp Vinh . Vinh có rất nhiều nét giống anh và đặc biệt là Vinh đã nói thích tôi , điều mà tôi đã mong ở anh nhưng không thể nào xảy ra . Thế rồi chỉ sau 2 tháng giữa tôi và Vinh đã có một tình yêu đẹp , tôi không biết là nó có thật sự đẹp hay không nữa ? nhưng tôi đã cố làm cho nó thật đẹp trước mặt anh . Tôi kể nhiều về Vinh cũng như tình yêu của chúng tôi cho anh nghe , những lúc ấy tôi thường chú ý đến vẻ mặt của anh , tôi mong mỏi ở nó một sự khó chịu , bực bội bởi như thế có nghĩa là trong tim anh , anh vẫn dành một chút gì đó cho tôi nhưng không , hoàn toàn ngược lại những gì tôi mong đợi anh vẫn vui vẻ nói cười , vẫn chúc phúc cho tình yêu của tôi và Vinh . Và tôi lại khóc mỗi khi từ ký túc xá của anh về , dường như nó đã trở thành thông lệ tôi thừa biết sẽ nhận được đáp án nhưng tôi vẫn cứ đi đến đó , vẫn kể cho anh nghe về Vinh và vẫn luôn nhận từ anh những lời nói tốt đẹp như của một người anh trai . Biết phải làm sao đây khi tôi đã quá yêu anh , không một giây phút nào hình ảnh của anh rời khỏi tâm trí tôi . Tôi đã đi trong cơn mưa này lâu lắm rồi như muốn tìm cho mình một câu trả lời tôi phải làm gì ? quên anh ? tôi chắc rằng mình sẽ không làm được chuyện này đâu , còn nói cho anh biết là tôi yêu anh ư ? để làm gì cơ chứ , khi trong tim anh hoàn toàn không có tôi .Giờ đây tôi chỉ biết rằng tôi phải làm một việc , việc mà tôi nên làm , đó là chia tay với Vinh bởi tôi không hề yêu Vinh , tôi không thể nào tiếp tục lừa dối Vinh nữa .
Vào một ngày chủ nhật đẹp trời tôi đã nói lời chia tay với Vinh và nhận được sự đồng ý của Vinh bởi Vinh cũng không thể chấp nhận một người yêu mà suốt ngày cứ nghĩ về một người khác .

Tôi lại đi lang thang trên con đường , con đường quen thuộc ngày nào anh đã dẫn tôi đi chợt tôi trong thấy anh , tôi định chạy thật nhanh đến bên anh . Nhưng ý nghĩ của tôi sớm bị dập tắt bởi anh không đi một mình , anh đang đi cùng cô gái hôm nọ . Nước mắt tôi lại rơi và tôi lại bỏ chạy , tôi vẫn không thể nào quen được với cái cảnh này . Dường như phía sau ,tôi nghe thấy tiếng của anh mặc kệ tôi vẫn chạy , chạy mãi và ....tôi bất chợt nhận ra phía trước mình chiếc xe tải đang đến rất gần , nhưng mặc kệ giờ tôi không cần biết gì nữa có khi chết lại tốt hơn cho tôi chợt
_ A ! Tôi có cảm giác như ai đã đẩy tôi sang phía bên kia đường
Khi tôi đã định thần và quay người lại tôi mới hốt hoảng nhận ra rằng người đó là anh , người cứu tôi là anh . Tôi chạy đến thật nhanh bên anh , người anh toàn máu là máu
_ Anh Nhân , anh có sao không ? sao anh lại làm vậy ? Tôi nói trong nghẹn ngào
_ Em lại đi sang đường mà không nhìn rồi , Nhóc à lần sau đừng thế nữa nhé . Anh chỉ nói với tôi một câu thế thôi rồi ngất đi .
Ngồi bên ngoài phòng cấp cú mà đôi tay của tôi lạnh ngắt , tôi sợ , sợ lắm , sợ anh sẽ rời khỏi tôi mãi mãi . Không ! tôi không thể mất anh được , tôi mong thời gian có thể quay trở lại tôi sẽ không bỏ chạy , sẽ không có ý nghĩ điên rồ đó .
_ bác sĩ , anh ấy thế nào rồi ạ ? Tôi như nhảy sổ vào người ông bác sĩ
_ Cô là người nhà của anh ta à
_ Dạ , cháu là em gái của anh ấy , anh ấy như thế nào rồi bác sĩ
_Xin chia buồn cùgn cô nhưng vì vết thương quá nặng nên không thể cứu được
Tôi như hóa đá bởi câu nói của ông , sao lại như thế , sao chuyện này có thể xảy ra với tôi kia chứ, tôi lại thấy tim mình đau ,nhưng lần này nó đau hơn gấp trăm lần ,tôi lặng người với những giọt nước mắt ………..

3 tháng sau ngày anh mất , tôi lại đi trên con đường ngày nào con đường đã khiến anh phải ra đi mãi mãi
_ Xin lỗi , em có phải là ......
_ Là chị ? Tôi hơi bất ngờ khi gặp chị ấy , người yêu của anh
_ chúng ta vào đâu nói chuyện được không chị có cái này muốn đưa cho em
Tôi khe khẽ gật đầu , khi đã tìm được chỗ ngồi , chúng tôi bắt đầu câu chuyện chị ấy lấy trong giỏ của mình một cuốn sổ gì đó đưa cho tôi
_ đây là gì ?
_ Nhật ký của Nhân
_ Sao nó lại ở chỗ chị ?
_ À , là do lần trước chị cầm nhầm định trả lại cho Nhân nhưng không còn dịp nữa nên chị đưa nó cho em
Dường như thấy được ánh mắt của tôi chị nói tiếp
_ Em đừng hiểu lầm chị chỉ đọc được trang đầu thôi
_ Có gì quan trọng nữa hả chị , dù sao người cũng đã chết rồi còn gì là bí mật nữa
_ tùy em vậy , giờ chị phải đi chọn áo cưới đây
_ Chọn áo cưới ? Tôi khẽ chau mày
_ Sao chị lại có thể làm như thế anh Nhân mất chưa được 100 ngày mà
_ Em nói thế là sao ? Chị và Nhân chỉ là bạn thôi mà
_ Là bạn ? Thế tại sao lần trước anh ấy lại giới thiệu chị là bạn gái của anh ấy
_ Chị cũng không hiểu vì sao Nhân lại giới thiệu như vậy nữa , thôi chị trễ rồi chị phải đi , chào em
Chị đi rồi còn mỗi mình tôi với nỗi khó hiểu , sao lại như thế , sao anh lại làm thế . Chợt tôi nhớ đến quyển nhật ký của anh . Tôi giở từng trang ra
Ngày......tháng......năm............
Hôm nay là ngày tôi cảm thấy vui nhất bởi tôi thấy được nỗi đau khổ của em khi tôi giới thiệu Phương là bạn gái của mình , điều đó chứng tỏ em đã yêu tôi . Ôi! tôi muốn hét lên cho mọi người biết rằng tôi đang rất hạnh phúc . ..................
Rồi một trang khác
Ngày......tháng......năm............
Có lẽ ngày hôm nay là ngày tôi buồn nhất , tôi đã lầm , một sự hiểu lầm tai hại bởi em , người mà tôi yêu nhất trên đời này lại hoàn toàn không yêu tôi .Em đã có người yêu , một chàng trai tốt , tôi đoán vậy . Tôi đã nghe rất nhiều về người đó từ em ,những lời của em như ngàn mũi tên đâm thẳng vào trái tim của tôi không chút xót xa , thế nhưng em vẫn cứ vô tư cười nói trên sự đau khổ của tôi . Và tôi vẫn phải diễn hết vai diễn là một người tốt trước mặt em , tôi đã chúc phúc cho cuộc tình của em cũng như đặt dấu chấm hết cho cuộc tình của chính mình . Nhóc ơi ! khi nào thì em mới hiểu cho anh đây.........................
Khép trang nhật ký lại mà nước mắt tôi cứ tuôn rơi , vì sao ? vì sao cơ chứ ? vì sao anh không nói với tôi sớm hơn , vì sao ? vì sao trời lại khéo trêu người như thế, những câu hỏi vì sao ? cứ bao quanh lấy tôi . Đêm ấy tôi đã khóc , khóc rất nhiều .........chợt tôi giật mình khi nhận rằng mặc cho tôi có khóc bao nhiêu đi chăng nữa và tôi có trả lời được tất cả câu hỏi đó thì anh , người tôi yêu cũng chẳng bao giờ sống lại . Người ta thường nói đến vị ngọt và vị đắng của tình yêu , còn tôi , tôi chẳng biết vị ngọt của tình yêu là thế nào ? nhưng giờ tôi hiểu rất rõ vị đắng của nó . Tôi phải trách ai đây ? trách anh không nói sớm hơn ? trách tôi vì ý nghĩ điên rồ đó ? hay trách ông trời đã khéo đùa với chúng tôi ?
Đêm đó tôi đã mơ thấy anh , anh bảo tôi hãy sống thật tốt bởi cuộc đời của tôi hiện giờ của anh . Tôi thức dậy và nước mắt lại trào ra , tôi nhớ anh , nhớ thật nhiều ...... Có lẽ với nhiều người chuyện tình của chúng tôi thật buồn nhưng với tôi anh là mối tình đầu , là một kỉ niệm đẹp trong tôi.........

The End
 

unlucky_brat

New Member
anh thấy mấy chuyện mà al6m li bi đát là y như rằng là có chết , không chết thí không có lâm li bi đát,ch1n thật,nhưng nói thật anh cảm thấy những người yêu nhau mà một hai người có người chết thì người còn lại phải có nhgị lực lắm mới tiếp tục sống và tiếp tục yêu
 

blue_dream

New Member
chẳng biết nữa nhưng đọc những truyện tc mà kết thúc ko có hậu lại thấy hay hơn, thấy thật đẹp dù là co 1 buồn thật
 

blue_dream

New Member
một chuyện tình bùn khác, và lần này cũng là ung thư :D

Mình xin lỗi
Đó là năm đầu tiên của năm lớp 1, chúng tôi chỉ có một bài kiểm tra nên học xong rất sớm. Và tôi gọi điện cho cậu ấy.
- Cậu đến đón mình được chứ?
- Được, đợi mình 5 phút!
- Nhanh lên đấy nhé?
3 giờ chiều, trời khá nóng, tôi đứng chờ dưới bóng cây và phẩy tay liên tục, dù ko mát hơn được nhiều nhưng cũng còn hơn là cứ đứng yên.
5 phút trôi qua, vẫn ko thấy cậu ta đâu. Tôi bắt đầu hơi khó chịu, mắt liên tục nhìn đồng hồ.
10 phút trôi qua, vẫn ko thấy cậu ấy đến… chẳng lẽ cậu ấy bị tai nạn?
15 phút… Cuối cùng cậu ấy cũng tới.
- Sao cậu đến muộn thế?
Cậu ta ko có vẻ gì là ái ngại:
- Mình xem nốt chương trình TV ấy mà.
- Cái gì? TV? tôi hét lên đầu còn nắng hơn cả nắng giữa trưa
- Sao cậu ko ăn, rồi ngủ, rồi tắm đi rồi hãy đến?
- Mình xin lỗi…
Đó là lần đầu cậu ấy xin lỗi tôi, kể từ khi chúng tôi bắt đầu quen nhau. Cậu ấy dễ thương và rất tự tin, hiếm khi chịu xin lỗi một cô gái nào.
Tôi giật lấy cái mũ bảo hiểm mà cậu ấy đưa, ngồi lên xe, ko nói gì suốt quãng đường về nhà.
Cậu ấy luôn như thế, ko giải thích, ko an ủi, ko cãi cọ. Mà đối với tôi thì có rất nhiều điều ko thể “cho qua” được chỉ với một lời xin lỗi. ư
Và tôi ko bao giờ hỏi thêm gì nữa mỗi khi cậu ấy xin lỗi. Vì thế tôi có cảm giác rằng “xin lỗi” là một từ cậu ấy dùng chỉ để tôi im miệng lại chứ ko phải thật sự cậu ấy biết lỗi và sửa chữa. Bởi vì cậu ấy thường xuyên đến muộn giờ hẹn, ko bao giờ sửa được!
Tôi khóc òa lên khi cậu ấy xin lỗi lần thứ 59:
- Cậu ko bao giờ cần nói xin lỗi mình nữa! Nếu cậu ko thể sửa được thì đừng đẻ mình cứ cho cậu từ cơ hội này đến cơ hội khác và lần nào cũng hi vọng tằng cậu sẽ thay đổi…
Cậu ấy nắm tay tôi rất chặt và nói lời xin lỗi thứ 60.
Ngay cả lúc đó cậu ấy vẫn ko có một lời giải thích.
Tôi bắt đầu lo lắng rằng hình như cậu ấy giấu tôi điều gì đó.

- Cậu đang gặp chuyện gì phải ko?
- Làm gì có chuyện!
- Lúc nào cậu cũngchỉ như thế! Ko bao giờ mình hiểu được chuyện gì đang xảy ra! Cậu có coi mình là bạn gái của cậu ko?
- Mình xin lỗi…
- Ko muốn nghe một lời xin lỗi nào nữa!
Tôi hét lên và dập máy.
Cậu ấy ko gọi lại.
Hóa ra cậu ấy ko hề quan tâm đến tôi! Thế mà tôi cứ trông chờ…
… Và đó là lần thứ 99 cậu ấy nói xin lỗi…
Từ ngày hôm đó tôi ko gọi điện thọai, cũng ko ghé qua nhà cậu ấy nữa.
Đôi khi đt nhà tôi reo nhưng tôi nhấc ống nghe thì bên kia ko ai nói gì cả. Tôi đoán là cậu ta gọi, nhưng mặc kệ, tại sao cậu ấy ko chịu nói gì kia chứ?
Một tháng trôi qua, tôi ko thể chịu thêm được tình trạng ko biết gì cả này. Tôi đến trường cậu ấy.
Tôi ngó vào cửa sổ lớp nhưng ko thấy cậu ấy đâu.
- Xin lỗi… Hôm nay Timmy ko đi học à? Tôi hỏi một cô bạn.
- Hình như cậu ấy thôi học rồi mà! Cô bạn nhún vai.
- Thôi học? Tôi trợn mắt. Tại sao? Từ khi nào?
- Hơn một tháng rồi, mà bạn là bạn của Timmy à?
- Ah… cảm ơn…
Hơn một tháng… đã ko đi học hơn một tháng… Tại sao lại như thế? Tôi lao ngay về nhà.
Tôi gọi ngay vào máy di đọng của cậu ấy. “Thuê bao hiện ko liên lạc được”
Tôi gọi đến nhà nhưng ko ai trả lời.
Sao lại như thế được? Chẳng lẽ cả gia đình đã chuyển đi mà tôi ko hề biết gì?
Dường như cậu ấy đã biến khỏi mặt đất, ko để lại một dấu vết nào.
Tôi ko tìm thấy cậu ấy… và khi tôi bắt đầu cuống lên thì một người bạn gọi điện. Đó là một người bạn của em họ cậu ấy, học cùng lớp với tôi.
- Cậu thế nào? Đã biết tin Timmy vào viện chưa?
- Vào viện? Chuyện gì vậy?
- Trong bệnh viện mà cậu ấy nằm lần trước ấy… phòng số…
Tôi chạy với vận tốc nhanh nhất có thể tới bệnh viện.
Cậu ấy nằm trên giường, ko nói gì, ko cử động.
- Chuyện gì vậy? Sao ko gọi điện cho mình? Tôi vừa ngồi xuống cạnh giường, vừa khóc òa lên, còn cậu ấy vẫn ko trả lời, chỉ nhìn tôi chăm chú như mọi khi. Sao cậu ko nói gì hết?
Tôi nhìn thấy mắt cậu ấy ướt, và dường như cậu ấy dùng tất cả sức lực có thể để nói:
- Mình… xin lỗi…
Và cậu ấy nhắm mắt lại.
- Này, đừng như thế… cậu xin lỗi cái gì chứ? Tôi khóc lạc cả giọng. Đừng có xin lỗi… Mở mắt ra đi…
Tôi cứ nắm chặt tay áo cậu ấy mà kéo, và ko thể ngừng khóc.
- Tại sao phải xin lỗi? Tại sao cậu ko giải thích lời nào? Mình ko đời nào tha thứ cho cậu. Đừng có xin lỗi… Cậu mà ko mở mắt ra thì mình ko bao giờ tha thứ cho cậu nữa đâu…
Đó là lời xin lỗi thứ 100
Các bác sĩ và y tá chạy vào phòng, kéo tôi ra ngoài
Cậu ấy rời khỏi thế giới của tôi… cậu ấy đã thua trong cuộc chiến với bệnh ung thư máu…
Nhưng tôi vẫn gặp cậu ấy trong những giấc mơ… và cậu ấy vẫn sống trong tim tôi…
Khoảng một tháng sau, mẹ cậu ấy đén nhà, đưa cho tôi một chiếc hộp mà cậu ấy gửi lại… trong đó là một trăm mảnh giấy, mỗi mảnh giấy là một lời giải thích lí do tại sao cậu ậy xin lỗi tôi.
“Lần đầu tiên, mình ko cố ý đến muộn đâu, nhưng khi mình vừa bước ra khỏi, bỗng nhiên mình thấy chóng mặt quá và ko thể đi tiếp được, nhưng mình đã cố gắng đến gặp cậu. Cậu tha thứ cho mình nhé?”
“ Lần thứ hai, mình…”
“ Lần thứ ba, mình…”
“Lần thứ 100” đó là mảnh giấy cậu ấy viết từ trước khi tôi tới bệnh viện “ Mình xin lỗi… mình ko muốn để cậu lại một mình trên thế giới này, nhưng có thể đến một lúc nào đó khác… I love you, Timmy”
Kèm với mảnh giấy thứ 100 là một bức ảnh của cậu ấy trong bệnh viện. Trông cậu ấy rất gầy nhưng nụ cười vẫn sáng bừng như mọi khi
Khi cậu ấy cần tôi nhất thì tôi ko ở bên cạnh.
Timmy, mình xin lỗi .
 

valley_justice

New Member
Dù vậy tại sao lại đi xin lỗi, khi lời iu thương sẽ làm kon người ta hạnh fúc hơn...Mình nghĩ khi đã iu nhau, ko kóa j fải jấu nhau cả...kể cả niềm vui và nỗi đau...fải chia sẻ, khi ấy mình sẽ ko hối hận...
 
Top