Mọi ngôn từ bỗng thành sáo rỗng Khi bên ai không phải là mình Bao con số cũng thành vô nghĩa Đầu giây kia chỉ tiếng chuông rung Đã thử khóc cho lòng nhẹ nhõm Sao ưu tư không nỡ xa rời Đã thử sống những ngày giông bão Lòng này như xát muối ai ơi! Lại yếu đuối vì mình con gái Nước mắt rơi bên cạnh nụ cười Cô đơn đến đêm về lạnh buốt Thèm được ngoan hiền trong tay ai Bao đau đớn tưởng rằng gục ngã Chợt nhận ra mây trắng trên đầu Vô tư sống đi qua ngày tháng Bão tan rồi. Trời lại sáng lên thôi!
yeah đúng rùi...bão qua rùi trời lại sáng lên thui...câu này hay...thời gian là liều thuốc chữa lành mọi vết thương... ko phải em ko thể sống thiếu anh, em có thể...nhưng chỉ vì em ko muốn thế...mà việc muốn hay ko muốn sẽ thay đổi theo thời gian mà thui... buồn thì có buồn nhưng ko phải ko thể vui lên nữa
Cũng ko hẳn ... Trời sáng lên nhưng những dấu vết bão để lại thì vẫn còn đó !! <div class='quotetop'>QUOTE </div> Bởi vì như thế đấy