Mũi bạc

.::ANniE::.

Member
Xưa kia có một người đàn bà góa làm nghề thợ giặt. Bà có ba con gái, cả mẹ con vất vả sớm khuya giặt quần áo thuê mà vẫn chẳng đủ ăn. Một hôm cô gái lớn nói với mẹ:
- Mẹ ơi, con phải đi nơi khác kiếm việc làm, dù có phải làm thuê cho quỷ cũng còn hơn.
- Đừng nghĩ thế con ơi! Con không biết rời nhà sẽ gặp chuyện không may đến thế nào đâu! Người mẹ khuyên.
Ít lâu sau, một vị khách mặc quần áo toàn màu đen đến thăm họ. Ông này rất lịch sự, chỉ tội cái mũi lạ bằng bạc.
- Tôi biết bà có ba cô con gái. Bà có ưng cho một cô đến giúp việc cho tôi không?
Người mẹ không thích cái mũi bạc của ông này. Nếu không vì cái mũi, bà chắc sẽ ưng thuận. Bà gọi riêng con gái lớn ra bảo:
- Trên đời chẳng ai có cái mũi bằng bạc cả. Nếu con giúp việc cho ông ta, coi chừng rồi sẽ hối hận đó. Con phải hết sức giữ ý mới được.
Cô gái lớn chỉ muốn đi khỏi nhà nên lời mẹ nói, cô chẳng để lọt tai một câu, liền theo ngay vị khách về nhà ông ta. Họ đi, đi mãi, xuyên rừng, vượt núi, cuối cùng nhìn thấy xa xa có một quầng sáng đỏ như lửa.
- Thưa ông, ông coi kìa, thung lũng dưới núi kia là thế nào? - Cô gái hỏi cảm thấy lo lắng.
- Đấy là nhà ta, là nơi chúng ta sẽ đến đấy cô bé ạ - Mũi Bạc trả lời.
Cô gái đành đi theo hắn, run rẩy cả người. Tới trước một toà nhà tráng lệ, Mũi Bạc dẫn cô gái đi vào trong, cho cô xem các phòng, phòng sau đẹp hơn phòng trước. Mũi Bạc giao chìa khóa các phòng cho cô. Tới cửa phòng cuối cùng, Mũi Bạc cũng giao chìa khóa căn phòng này cho cô và dặn:
- Bất kể như thế nào, cô cũng không được mở phòng này ra. Nếu không, cô sẽ hối hận đấy. Còn các phòng khác, tuỳ cô trông coi.
Cô gái thầm nghĩ hẳn Mũi Bạc có chuyện gì đó muốn giấu cô. Vì thế cô quyết định khi nào Mũi Bạc đi vắng sẽ mở cửa căn phòng đó. Đêm hôm ấy, cô ngủ trong gian phòng nhỏ dành cho cô, Mũi Bạc rón rén đi vào cài một đoá hồng lên đầu cô rồi khẽ khàng đi ra.
Sáng hôm sau, Mũi bạc đi công chuyện. Thấy chỉ có một mình ở nhà, chìa khóa các phòng có trong tay, cô gái liền chạy ngay tới căn phòng mà cô không được phép mở. Khi cô vừa mở cánh cửa, một làn khói đen và tia lửa phụt ra. Lúc ấy, cô nhìn thấy trong căn phòng ngùn ngụt lửa có bao nhiêu người bị thiêu đốt vì bị đẩy xuống địa ngục. Cô chợt tỉnh ngộ: Mũi Bạc là con quỷ, còn gian phòng kia là địa ngục. Cô hét lên, đóng sầm cửa lại rồi bỏ chạy. Nhưng tia lửa đã đốt sém đóa hoa hồng gài trên đầu cô.
Mũi Bạc về nhà nhìn thấy ngay đóa hồng cháy sém.
- Hừ, thì ra cô em nghe lời ta như thế đó!
Nói xong Mũi Bạc túm lấy cô gái, mở cửa Địa ngục, ném cô vào lửa.
Hôm sau, Mũi Bạc đến nhà bà thợ giặt góa bụa. Hắn bảo bà:
- Con gái bà ở nhà tôi sống rất đầy đủ. Chỉ vì công việc nhà tôi quá nhiều, cần có người phụ giúp với cô. Bà có bằng lòng cho cô thứ hai đến giúp việc tôi không?
Rồi Mũi Bạc dẫn cô thứ hai về nhà. Hắn dẫn cô đi quanh khu nhà một vòng, trao chìa khóa các phòng cho cô và dặn cô, trừ căn phòng cuối cùng ra, các phòng khác cô có thể mở cửa vào xem. Cô gái nói:
- Thế ông cho rằng tôi sẽ kiếm cách mở căn phòng ấy ra à? Tôi chẳng cảm thấy hứng thú gì về chuyện riêng của ông cả.
Đêm hôm ấy, thừa lúc cô gái đã ngủ say, Mũi Bạc nhón chân đi vào phòng, gài một đóa thạch trúc lên tóc cô.
Sáng hôm sau, chờ Mũi Bạc đi khỏi nhà, việc đầu tiên cô gái làm là đến mở căn phòng mà cô không được phép mở. Cửa vừa hé, khói đen và lưỡi lữa đã phụt vào cô. Người trong địa ngục kêu gào thảm thiết. Cô nghe tiếng chị cô gọi:
- Em ơi, mau cứu chị ra khỏi địa ngục với!
Nhưng chân cô gái nhún ra vì sợ hãi, cô vội vàng sập cửa lại và bỏ chạy. Bây giờ cô đã biết Mũi Bạc là một con quỷ, cô không thể dấu hắn việc làm vừa rồi, cũng không thể thoát khỏi tay hắn. Mũi Bạc về tới nhà là nhìn ngay lên mái tóc cô. Đóa thạch trúc đã héo rũ. Thế là, chẳng nói một lời, hắn túm lấy cô và ném cô vào địa ngục.
Hôm sau, Mũi Bạc lại đến nhà bà thợ giặt:
- Nhà tôi lắm việc quá, hai cô gái làm cũng không xuể. Tôi có thể nhờ cô thứ ba của bà đến giúp không?
Thế là hắn đưa cô thứ ba về nhà - Cô Luxia. Đó là cô gái thông minh, nhanh trí nhất trong ba chị em. Mũi Bạc cũng đưa cô đi xem tất cả các phòng, đến phòng cuối cùng cũng nói với cô những điều như đã nói với hai chị cô. Khi cô ngủ, Mũi Bạc lén giắt lên mái tóc cô một đóa hoa, lần này là một đóa nhài. Sáng hôm sau, lúc trở dậy, việc đầu tiên Luxia làm là chải đầu. Soi gương cô thấy gài trên tóc là một đóa nhài:
- Chà chà, Mũi Bạc giắt trên mái tóc ta một đóa nhài. Hắn chu đáo gớm nhỉ? Không biết hắn gài trộm như thế là có ý gì? Dù sao ta cũng phải giữ cho đóa hoa được tươi tốt.
Luxia bỏ hoa vào cốc nước, chải đầu rồi tự nhủ:
- Nào, bây giờ ta đến thăm căn buồng thần bí xem sao.
Cô vừa mở cửa, lửa đã phụt ra. Cô thấy rất nhiều người đang bị lửa thiêu đốt, trong đó có hai chị em gái. Hai chị gào lên gọi cô:
- Luxia, Luxia! Cứu các chị với, cứu các chị ra khỏi đây!
Luxia lập tức đóng cửa lại. Cô suy nghĩ xem dùng cách gì để cứu các chị.
 

.::ANniE::.

Member
Khi con quỷ trở về, Luxia đã cài đóa hoa nhài lên mái tóc, thản nhiên như ngày hôm đó chẳng có chuyện gì xảy ra. Mũi Bạc nhìn đóa hoa nói :
- Chà, đóa nhài vẫn tươi đấy nhỉ!
- Tất nhiên rồi, tại sao lại không tươi kia chứ. Lẽ nào em lại thích cài một bông hoa héo trên đầu?
- À, ta thấy hoa tươi nên nói thế thôi. Xem ra em là cô gái thông minh đấy! Cứ như thế này thì từ nay chúng ta sẽ không bao giờ xích mích với nhau cả. Em ở đây có dễ chịu không?
- Thưa ông dễ chịu đấy! Nhưng nếu như không có một việc khiến em băn khoăn thì càng vui sướng hơn nữa.
- Có việc gì khiến em băn khoăn?
- Khi em chia tay mẹ, mẹ em đang không được khỏe. Bây giờ sức khỏe mẹ em ra sao, em chẳng hay biết gì cả.
- Nếu chỉ vì chuyện đó mà em băn khoăn thì tiện đường ta sẽ ghé qua nhà em xem tình hình mẹ em thế nào.
- Xin cảm ơn ông, ông thật tốt. Nếu ngày mai ông đi được, em sẽ sửa soạn một túi quần áo cần đưa giặt cho ông. Nếu mẹ em khỏe, bà sẽ giặt cho ông. Một túi quần áo đối với ông chẳng có gì nặng, phải thế không ạ?
- Có gì mà nặng? Dù nặng đến mấy thì mọi thứ trên thế gian này ta cũng mang được như thường.
Hôm sau con quỷ ra khỏi nhà, Luxia mở cửa địa ngục kéo chị cả ra bỏ vào trong túi, thắt chặt miệng túi lại. Cô dặn chị:
- Catôla, chị phải ngồi im trong túi đấy nhé. Con quỷ sẽ vác chị về nhà. Hễ khi nào nó muốn đặt túi xuống, chị nhớ phải nói: Tôi trông thấy ông rồi! Tôi trông thấy ông rồi đấy nhé!
Khi con quỷ trở về, Luxia bảo nó:
- Đây là túi đồ cần phải giặt. Ông mang giúp túi này vế ngay cho mẹ tôi. Ông có nhận lời không ạ?
- Em không tin tôi à, cô bé?
- Tôi tin ông chứ! Và tôi còn có tài đặc biệt là nhìn được rất xa. Nếu ông vất cái túi này xuống đâu đó, tôi cũng nhìn thấy hết.
- Tất nhiên, tôi không vất đi đâu.
Tuy nói thế nhưng Mũi Bạc không tin cô gái quả có tài nhìn xa. Hắn vừa nhắc túi lên đã kêu:
- Trời ơi! Mấy cái đồ dơ sao mà nặng dữ vậy?
- Nặng là phải thôi. Ông nghĩ coi, bao nhiêu năm nay, ông có giặt giũ gì đâu!
Mũi Bạc lên đường tới nhà bà thợ giặt. Đi được nửa đường hắn lầm bầm:
- Có thể là... nhưng ta vẫn phải xem. Khéo con bé ấy mượn cớ giặt đồ để khuân hết của nhà ta về nhà nó cũng nên.
Mũi Bạc đặt túi xuống toan mở ra xem. Cô chị cả ngồi trong túi vội kêu;
- Tôi nhìn thấy rồi, tôi thấy ông rồi đấy nhé!
- Trời ơi! Có chuyện thật thế à? Con bé nhìn được xa đến thế kia à?
Mũi Bạc kêu lên rồi vác túi lên vai, vác đến tận nhà mẹ Luxia.
- Con gái bà bảo tôi đêm túi đồ này đến nhà bà giặt đây. Cô ấy muốn biết sức khỏe bà ra sao.
Đợi Mũi Bạc đi khỏi, bà thợ giặt mở túi ra. Thật vui sướng bất ngờ, bà thấy trong túi là cô con gái lớn của mình.
Một tuần sau, Luxia khôn ngoan lai giả vờ rầu rĩ. Cô bảo Mũi Bạc là cô rất muốn biết tình trạng mẹ cô ra sao. Cô lại sửa soạn để Mũi Bạc đưa về nhà một bao đồ dơ nữa cho mẹ giặt. Thế là Mũi Bạc lại cõng cô hai về nhà. Giữa đường, hắn muốn mở bao ra để kiểm tra ngay lập tức vang lên tiếng người:
- Tôi nhìn thấy rồi, tôi thấy ông rồi đấy nhé.
Thế là lần này nữa, hắn không kiểm tra được bên trong túi đựng những gì.
Lúc này bợ thợ giặt đã biết Mũi Bạc là quỷ. Thấy hắn đến, bà sợ chết khiếp, vì bà nghĩ hắn sẽ đòi lại túi đồ dơ lần trước đưa đến giặt. Song Mũi Bạc đặt túi xuống nói:
- Những đồ giặt lần trước, sau này tôi đến lấy cũng được. Cái bao lần này nặng muốn gãy lưng, tôi đi tay không về thôi.
Mũi Bạc đi rồi, bà thợ giặt mở ngay túi ra, ôm chặt lấy cô con gái thứ hai. Song bà lo lắng cho Luxia hơn nữa bởi vì bây giờ chỉ còn mình cô ở với con quỷ.
Còn Luxia thì sao? Chẳng bao lâu, cô lại tỏ ra rất nhớ mẹ. Còn Mũi Bạc thì chán ngấy, không muốn cõng đồ dơ về nhà cho mẹ cô giặt nữa. Nhưng hắn lại rất quý cô bé ngoan ngoãn, lanh lợi này nên không muốn từ chối cô. Trời vừa tối, Luxia đã nói cô đau đầu, muốn đi ngủ sớm.
- Em chuẩn bị sẵn các đồ cần giặt bỏ trong bao đồ để ở ngoài hiên. Nếu sáng mai em dậy không nổi thì ông cứ vác đi nhé.
Lúc ấy, Luxia đã khâu sẵn con búp bê vải to bằng người thật, đặt nằm nghiêng trên giường cô, đắp chăn cẩn thận, sau đó cắt ít tóc của mình khâu lên đầu búp bê. Thế là con búp bê trông thật giống Luxia đang nằm trên giường. Luxia chui vào trong bao, thắt chặt miệng bao từ phía trong.
Sáng sớm hôm sau, con quỷ thấy cô gái còn nằm co trong chăn bèn vác bao ra đi. Vừa đi hắn vừa nghĩ:
- Sáng hôm nay, Luxia vẫn đang ốm, có lẽ con bé không trông thấy mình trên đường đi đâu. Đây là dịp thật tốt để ta xem trong túi có phải là đồ cần giặt hay không.
Nghĩ xong hắn liền đặt túi xuống, toan mở ra, Luxia liền nói:
- Tôi nhìn thấy rồi, tôi thấy ông rồi đấy nhé.
- Trời ơi! Đúng là tiếng con bé thật rồi! Chẳng khác chút nào, cứ y như nó ở cạnh mình vậy. Tốt hơn cả là chớ gây rắc rối với nó.
Mũi Bạc vác bao lên lưng, vác một mạch thẳng đến nhà bà thợ giặt, rồi vội bảo bà:
- Lần sau tôi đến lấy tất cả đồ đã đưa giặt. Tôi phải trở về ngay vì Luxia đang ốm.
Thế là gia đình bà thợ giặt lại được đoàn tụ. Luxia mang về nhà rất nhiều tiền nên mấy mẹ con sống sung túc, hạnh phúc. Nó đóng một cây thánh giá đặt trước cửa, từ đó con quỷ không dám bén mảng đến đây nữa.
 
Top