Câu chuyện của nàng Flolice

.::ANniE::.

Member
Một phụ nữ nông thôn mới làm quen với một nàng tiên. Khi người phụ nữ này sinh con gái liền đến thăm nàng tiên. Nàng tiên bế cô bé vào lòng rồi nói:

- Nếu bà muốn, con gái bà sẽ lớn lên rực rỡ như ánh sáng mặt trời. Trí thông minh của cô còn chói chang hơn sắc đẹp của cô. Thậm chí cô bé còn có thể trở thành hoàng hậu. Nhưng những thứ đó sẽ đem lại cho cô nhiều bất hạnh.

- Nếu bà không muốn thế, thì hãy bỏ sắc đẹp, và trí thông minh của cô ấy để cô bé sống cuộc đời của một phụ nữ nông thôn như bà, một cuộc đời bình thường. Xin bà hãy chọn lựa.

Người phụ nữ nông thôn đã chọn cho con gái mình sẽ trở nên xinh đẹp, thông minh và trở thàn hoàng hậu. Đồng thời bà hy vọng con mình sẽ thoát được điều bất hạnh.

Cô gái càng lớn càng xinh đẹp. Đẹp hơn tất cả những cô gái mà người đời đã trông thấy. Cô dịu dàng, tao nhã lại rất lễ phép. Người ta dạy cô làm việc. Cô đã học làm gì thì làm được ngay mà lại làm tốt hơn người dạy cô.

Những ngày lễ cô ra đồng cỏ nhảy múa. Cô nhảy uyển chuyển hơn tất cả mọi cô gái. Cô còn sáng tác ra bài hát. Giọng cô hay hơn cả tiếng nhạc.

Lúc đầu, cô đâu biết mình đẹp. Có một lần cô cùng các bạn chơi bên dòng suối trong veo.

Qua làn nước trong, cô phát hiện thấy mình đẹp hơn các bạn, cô bèn tự khen mình.

Các chàng trai khắp mọi miền đều ngắm nhìn dung nhan cô. Cô lại càng tự mãn về sắc đẹp của mình, cô tin rằng sắc đẹp đó đã làm say đắm mọi chàng trai. Mẹ cô tin ở lời tiên tri, tự xem con mình như bà hoàng hậu. Bà hết sức chiều chuộng cô.

Cô gái không biết thêu thùa, khkông thích chăn dê. Cô chỉ thích chơi đùa hoặc hái hoa, hoặc ngắm vuốt. Nếu không thì cô nhảy múa ca hát dưới bóng cây.

Đất nước này có một ông vua rất uy quyền. Nhà vua chỉ có một hoàng tử tên là Louis, đã đến tuổi lấy vợ, nhà vua không có ý định lựa chọn một nàng công chúa nào ở các nước láng giềng vì nàng tiên đã nói với nhà vua rằng sẽ có một cô gái nông thôn đẹp hơn tất cả các công chúa, ở ngay trong vương quốc.

Thế là nhà vua ra lệnh tập trung tất cả những cô gái nông thôn trên mười tám tuổi đến để chuẩn bị chọn một cô gái nhà vua vừa ý nhất.

Lúc đầu người ta đưa ra những cô gái bình thường, sau đó chỉ chọn ba mươi cô gái đẹp xuất chúng. Dĩ nhiên nàng Flolice được tuyển chọn trong số đó.

Ba mươi cô gái được đem đến một cung điện có sân rộng hình tròn. Ở đấy các cô xếp hàng để nhà vua và hoàng tử xem mặt từng người một. Nàng Flolice ở giữa các cô gái ấy như hoa mẫu đơn giữa đám hoa cúc, như một cây cổ thụ lá xum xuê giữa đám cỏ dại. Tất nhiên nhà vua công bố chỉ có nàng Flolice xứng đáng được đội vương miện.

Lấy được nàng Flolice, hoàng tử rất hạnh phúc. Người ta thay bộ quần áo vải thô của cô gái, mặc cho nàng những xiêm y thêu kim tuyến. Khắp người nàng là vàng ngọc, châu báu. Một đám nữ tỳ phục vụ cô. Họ ra sức săn đón xem cô gái thích gì là họ hết lòng làm ngay, chỉ cần cô hé ngỏ ý định là mọi người răm rắp làm theo.

Cô sống trong một cung điện tráng lệ, các bức che tường đều bằng gương to. Nàng Flolice có thể ngắm nghía thân hình kiều diễm của mình ở khắp mọi nơi, còn hoàng tử thì đứng ở đâu cũng có thể ngắm người vợ đẹp của mình.

Hoàng tử không đi săn, không xem kịch, chàng ngừng hết mọi hoạt động để không giây phút nào rời nàng Flolice.

Họ cưới nhau không lâu thì nhà vua chết. Nàng Flolice thông minh đã trở thành hoàng hậu. Tất cả mọi việc của triều đình đều do nàng quyết định.

Điều đó làm cho thái hậu ghen ghét. Thái hậu là một con người xảo quyệt, lạnh lùng, tàn nhẫn. Bà đã già, lại xấu xí khiến mọi người càng sợ, thật giống như mụ phù thủy.

Ở bên cạnh Flolice thì sự xấu xí của thái hậu lại càng nổi rõ. Do đó thái hậu càng căm phẫn, không thể chịu nổi một người đẹp như vậy. Thái hậu càng lo vì nàng Flolice lại thông minh nữa. Thái hậu phát điên phát khùng vì ghen tức:

Thái hậu nói với con trai:

- Con thật ngu ngốc khi lấy vợ là một đứa con gái nhà quê. Con không biết xấu hổ đã cung phụng loại người như vậy. Khi phụ vương con lấy vợ, ngài đã chọn ta, vì ta là con gái của một vị quốc vương. Con phải trả lại cô gái trẻ này về nông thôn và sau đó con sẽ lấy một nàng công chúa tương xứng với con.

Nhưng nhà vua không nghe lời mẹ. Một hôm thái hậu đánh cắp bức thư rất trữ tình của nàng Flolice gửi vua, đem đưa cho một thanh niên trẻ trong cung. Thái hậu bảo chàng trai này đem thư đến tận tay nhà vua. Hoàng tử Louis mù quáng vì ghen tuông, nghe lời xúi bẩy của thái hậu nên đã đem giam vợ mình trong tháp cao ở một hòn đảo.

Trong tháp cao, nàng Flolice ngày đêm khóc lóc. Nàng vẫn không hiểu vì sao quốc vương yêu nàng đến thế mà bây giờ đối với nàng quá tàn nhẫn.

Ở nơi bị giam cầm, nàng chỉ thấy một bà già do thái hậu sai đến, suốt ngày mắng nhiếc nàng.

Nàng nhớ nhà, nhớ túp lều, nhớ thôn xóm của mình.

Một hôm nàng Flolice nhớ đến quyết định dại dột của mẹ là muốn cho con gái mình dù bất hạnh nhưng được làm hoàng hậu còn hơn làm một cô gái chăn dê xấu xí,sống cuộc sống bình thường. Nàng khổ tâm quá.

Vừa lúc đó bà già vào, nói với nàng rằng quốc vương đã sai đao phủ đến chặt đầu nàng. Nàng chỉ còn có một con đường là chờ chết. Nàng Flolice trả lời bà già là nàng sẵn sàng chờ hình phạt.

Quả nhiên tên đao phủ đến, theo lệnh nhà vua và thái hậu, chuẩn bị thực hiện nhiệm vụ.

Bỗng nhiên có một cô gái xuất hiện. Cô tự xưng là do thái hậu sai đến, muốn nói chuyện với nàng Flolice trước khi nàng chết. Bà lão cho cô ta vào vì thấy cô ta là thị nữ trong cung.

Thật ra cô gái ấy chính là nàng tiên đã tiên đoán về sự bất hạnh của nàng Flolice. Nàng tiên bảo mọi người hãy đi ra để một mình ở lại nói chuyện với nàng Flolice. Khi chỉ còn hai người, bà nói:

- Con có muốn bỏ bộ mặt xinh đẹp nhưng bất hạnh của con không? Con có muốn bỏ ngôi hoàng hậu và mặc lại quần áo vải thô trở về quê hương không?

Nàng Flolice vui vẻ đồng ý ngay. Bà tiên đắp lên mặt nàng một chiếc mặt nạ thần, mặt nàng trở nên thô kệch, mất hẳn vẻ mỹ miều. Nàng đã trở thành một người đàn bà xấu xí, không ai còn có thể nhận ra nữa.

Nàng đi qua đoàn người đến xem việc hành quyết nàng. Nàng cùng bà tiên trở về quê hương.

Người ta đi tim khắp mọi nơi, đến khắp mọi nẻo, nhưng đều không tìm thấy nàng Flolice. Quốc vương và thái hậu khi biết tin này đã sai người đi tìm kiếm nhưng đều không tìm ra tung tích của nàng.

Bà tiên giao lại Flolice cho cha mẹ nàng. Cô gái đã quá thay đổi. Nếu không có sự giải thích của bà tiên thì bố mẹ nàng cũng không thể nào nhận ra con mình.

Nàng Flolice can đảm bỏ đi khuông mặt mỹ miều của mình, sống cuộc đời bình thường ở nông thôn. Nàng tiếp tục đi chăn dê.

Hàng ngày nàng được nghe mọi người kể về câu chuyện thần kỳ có dính líu đến nàng. Họ than vãn cho sự bất hạnh của cô gái. Dân làng sáng tạo ra nhiều bài hát về nàng. Và cứ mỗi lần hát lên, là mọi người đều khóc.

Nàng vui vẻ hát cùng các bạn những bài hát đó và cùng khóc với mọi người. Như vậy nàng cảm thấy hài lòng thanh thản. Nàng vĩnh viễn không nói cho mọi người biết mình là ai.
 
Top