Đây sẽ là vườn thơ độc nhất vô two của Pooh nà!! Mỗi tuần 1 bài. Vô ủng hộ nhá:union-34:. Lưu ý, có 1 số bài là sưu tầm đó nghen, Pooh sẽ ghi vô chú thích!!
Chúng mình ở hai miền Ngày nào anh cũng khóc... Em yêu của anh Anh yêu em Yêu đến tan cả em Ào tung ký ức Ngày dài hơn mùa Em mong mỏi Em ( có lúc) như một tội đồ nông nổi ...Em nghe thấy nhịp cánh êm ái ân Một làn gió thổi sương thao thác Đêm run theo tiếng nấc Về đi em! Cài then tiếng khóc của anh bằng đôi môi em Đưa anh vào giấc ngủ nồng nàn, quên đi những đêm chập chờn trĩu nặng Ngày nối ngày bằng hy vọng Anh là người dệt tầm gai... Anh nhẫn nại chắt chiu từng niềm vui Nhưng lại gặp rất nhiều nỗi khổ Truân chuyên đè lên thanh thản Ôi, sự trái ngược - những sợi tầm gai! Không kỳ vọng những điều lớn lao Anh lặng lẽ dệt hạnh phúc từ những nỗi buồn những sợi tầm gai - không ai nhìn thấy Gai tầm gai đâm anh đau đớn Anh chờ em mãi... Tưởng chừng không vượt nổi cái lạnh, anh đã khóc trên hai bàn tay trầy xước Những giọt tâm hồn thấm xước mười ngón tay rớm máu Ngay cả khi em làm anh buồn thảng thốt Anh vẫn hướng về em bằng tình yêu trọn vẹn của mình. Dệt tầm gai đến bao giờ? Mỗi ngày dài hơn một mùa Dệt tầm gai đến bao giờ? Về đi em, Cài then những ngón tay trầy xước của anh bằng EM.
Mọi người chơi cô lập Pooh à:union-84::union-53::union-53::union-53::union-81::union-81::union-81::union-81:
Đông vẫn về như bao mùa đông khác Sao người vần ầm thầm xa lánh tình tôi Nơi xa đó người đừng cười mối tình thơ dại Bởi yêu người nên tôi dễ gì quên Khi nào đó đôi ta có gặp lại Tôi biết làm gì khi người ngoảnh mặt đi Có một thời ta biết nhau nay xa lạ Làm lòng lạnh khi hai người chẳng nhận ra Mối tình xưa đối với người như bọt biển Còn với tôi là nước biển vô vàn Bọt có tàn nước biển vẫn màu xanh Và có khi nào người ngồi ngẫm nghĩ? ...
Em nằm đó mơ giấc mơ có đẹp? Trên mộ bia, bức ảnh chớm phai màu Cỏ vẫn vây quanh như năm nào tôi đến Hình như xanh hơn từ em đã hết sầu Tuy hai đứa mình chưa bao giờ dám tỏ Tôi trong em chắc không khác gì em ở trong tôi Con đường đó, mỗi chiều ta đón gặp Vẫn thênh thang bụi đỏ phủ lưng đồi Tôi trồng bên cạnh em cây sứ trắng Nhớ gọi mưa về tưới mát mỗi sớm hôm Tôi ở nơi xa cũng nghe lòng an ủi Chỗ em nằm hoa sứ ngát hương thơm
Tình yêu... ...là một điều kì diệu... ... kì diệu nhất trong những điều kì diệu... Nó làm cho con người ta điên dại... nhưng cũng làm cho con người ta hạnh phúc biết bao. ...Dù yêu trong đau khổ.... Mù lòa... ...hay... hạnh phúc... Thì ... mỗi con người đều cần phải có một tình yêu cho riêng mình Anh biết... thế giới tồn tại được... là vì lẽ đó... Nhưng... Chúng ta tồn tại... chỉ là để được gặp nhau thôi... phải không em?... Liệu có chắc rằng trên đời này... chỉ cần 2 người yêu nhau là đủ?... Vì... Duyên phận cách biệt xa xôi ... bao giờ mới được gặp lại?... Đành xa thôi... Vì... Mình có phận nhưng chẳng có duyên... Cánh đồng cỏ... chia làm hai nửa... Nửa của em - em bay nhảy hát ca... Nửa của anh - anh một mình và lặng khóc - Khóc vì giằng xé cảm xúc trong lòng - Nhớ. Không nhớ... Quên. Không quên... Thế nào bây giờ nhỉ? Chia đôi rồi... Nửa bảo thế này... Nửa bảo thế kia... Sẽ quên người lòng sẽ quên người Khi ta được sinh ra, ta thì khóc còn mọi người quanh ta mỉm cười. Hãy sống một cuộc đời sao cho khi ta chết đi ta mỉm cười còn những người xung quanh ta sẽ khóc.Có những lúc tự hỏi sao phải buồn. vì bẢn thÂn mÌk sai vì mìk ngỐc nhạt! [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Chốt lại 1 câu vẫn chỉ là Nhạt thôi mà.[/FONT] Chia tay nữa. Biết trước rồi sao vẫn đồng ý. Ừh thì coi như là hết yêu. Dễ quên !? Có lẽ thế. Cũng k nói trước đc. Thế là qá đủ. . . . .
Em qua đò không hẹn ngày trở lại Đâu biết người đêm khắc khoải ngày mong Hồn trôi theo con nước lớn nước ròng Ôm bờ vỗ từng nỗi buồn si dại Em đi rồi có khi nào nghĩ lại Anh lái đò dầm dãi giữa dòng sông Tìm cuộc tình dù đã phủ rêu rong Tay sờ soạng <?, cái nì thiệt công nhận khó viết> vịn tàn dư u tối Ôi mối nhớ sợi thương trong tội lỗi Đã chằng chịt đầy cuống phổi mạch tim Nên hư vô vẫn ấp ủ vọng tìm Dù biết rõ như mò kim đáy biển Sao trong mơ mới có em hiện diện Để ngoài đời anh gánh chuyện sầu đơn Sao trong mơ em mới hết giận hờn Để thực tại anh chăn đơn gối chiếc Em gieo chi niềm giận thương da diết Chỉ vẹn toàn và bất diệt trong mơ Dắt hồn anh vào tận cõi hoang mồ Mới biết được .. Nợ Chờ ... không đòi được...
Nỗi Đau Vô Cùng Có nỗi đau nào đỉnh cao hơn núi, Cõi vĩnh hằng lặng ngấm mấy vạn năm, Mà đôi lúc cựa mình còn nhức nhối, Nham thạch hồng vẫn hừng hực dưới chân. Có nỗi đau nào đáy sâu hơn biển, Sao muộn phiền nhuộm biếc cả trời mây, Ca dao nào ru bè trên nhịp sóng, Để cánh buồm ngao ngán kiếp thương vay. Có nỗi đau nào giòng cuồng hơn thác, Giọt suy tư quyện kín khói sương mù, Sắc cầu vồng hôn mê vùng hư ảo, Cánh én chiều mỏi mắt kiếm tìm nhau. Có nỗi đau nào dài hơn đêm vắng, Khi trong ta lạ lẫm một bóng hình, Em là ai mà ta nhiều ích kỷ, Ôm niềm đau thoi thóp chỉ riêng mình. Sưu tầm
in đậm là sai chính tả, bắt buộc fải sửa nhá. còn gạch dưới thì chị nghĩ từ đó ko fù hợp. ví dụ như em dùng từ chằng chịt rồi thì từ "đầy" thêm vào nghe rất thừa, làm câu trở nên mất giá trị. có thể thay bằng từ khác như "khắp" hoặc "trong". còn từ "quờ quạng" chị nghĩ đưa vào câu thơ nghe ko hay, mất cái hoa mĩ của chất thơ. em nên tìm 1 từ khác cùng nghĩ để diễn tả. ừ "thống thiết" thì chị thấy hơi thậm xưng ... nói chung là của em mà, tùy em thôi ^^
Khi ai đó khuyên ta cố gắng sống đi đừng mỏi mệt Ta chỉ biết lắc đầu – giá như là trẻ con… * Trong cuộc đời ta nhiều lần đã nhìn thấy những vết thương Những giọt nước mắt rơi không thành tiếng Những lần gượng cười mà nỗi đau nổi lên theo từng đường gân thớ thịt Những người sống mà không hề biết rằng mình đã chết Mãi đến tận cuối đời… * Từ lúc nào đó ta không còn ước mong gì nữa khi ngước nhìn bầu trời Tự mình xoa tay để cho mình hơi ấm Xếp lại những cuối tuần vào một chiếc hộp Rồi buộc lên nó những ánh nhìn vô cảm Biết bao giờ mới mở ra? * Khi ta mỉm cười và nói – có gì đâu phải xót xa? Là riêng mình ta biết bờ môi đang lem đầy đắng chát * Khi ai đó choàng người ta bằng cái ôm thật chặt Ta không hề muốn đánh rơi hơi ấm kia chút nào! * Giá như có thế trả lại được con đường mà ta từng bước đi bên cạnh nhau Trả lại những giỗi hờn vào thời gian chờ đợi Trả lại những nghi ngờ vào một câu hỏi Trả lại bàn tay cho bàn tay, bờ vai cho bờ vai và con người cho con người lần đầu tập nói dối Ta có thật lòng yêu? * Cuộc đời giành giật từng ngày nắng và tặng cho ta hết những đêm thâu Thêm giấc ngủ khóa cửa bỏ trái tim tự co ro ngoài hiên vắng Ta đã đi hết mùa đông mà vẫn tin rằng mùa đông chưa bao giờ về đến Lầm lũi như một người nhìn thấy cuối con đường là ánh lửa mà cứ lo vụt tắt Ta kiệt sức vì lo toan… * Khi ta mỉm cười và nói - cảm ơn Là riêng mình ta biết không chút nào muốn thế * Khi ai đó bày cho ta cách xóa đi một phần trí nhớ Sao ta không chọn lựa để quên? * Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một đêm Chẳng phải khoảnh khắc bình minh trong suy nghĩ của ta là đẹp nhất? * Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một giây phút Chẳng phải những gì ta cần chỉ là được xiết tay nhau? * Khi ta mỉm cười và nói – thật sự rất đau Là riêng mình ta biết ta cần bắt đầu lại…