Ánh tàn dương dần dần tỏa xuống Cõi giang hồ phiêu bạt bốn phương Mảnh trăng lòng nửa tròn nửa khuyết Lòng bồi hồi nhớ về cố hương
Mưa rơi mãi cho đêm tàn giấc mộng Thức nhìn trời trong nỗi nhớ cô đơn Sét giữa trời hay là tiếng van lơn Ánh sao sáng sao cô đơn lạc lõng Tay với mãi một cuộc tình vô vọng Người đã xa rồi chỉ ta với ta Cơn gió buồn như một bản tình ca Nước mắt buồn như cơn mưa sầu muộn
Cô Đơn Ngồi buồn lặng nhìn ánh sao trời Cô đơn buồn bã ngắm sao rơi Xuân đến, xuân đi, rồi lại tới Chỉ có mình ta với đất trời.
Chán cả đời Chán cả người Chán cả tôi Chán hết thảy Phát ốm vì hết thảy Các người làm trò hề tung hứng Giẫm đạp lên những khoảnh khắc tinh khôi Ôi thôi! Những nỗi chán chường của tôi.. (Trần Hương Giang)
Chút Tiếc Nuối Sau Cùng</span> (Hàn Lệ Giang) <span style="color:#CC66CC">Con đường ấy giờ đã thành kỷ niệm Khi bóng anh xa hút mãi bên trời Em bất lực nhìn theo lặng lẽ ! Hiểu rằng mình sẽ mãi đơn côi... Day dứt chi trái tim đã chia đôi? Nước đã đổ sao đong đầy được nữa?! Anh lạnh lùng cười trên đau khổ Nghe tin yêu chết giữa dòng đời... Thôi nhé anh yêu thương thế đủ rồi ! Mong anh nhận lại những gì đã tặng Nhưng còn một vết thương trầm lặng. Hãy để em mang nó suốt đời ! Cám ơn anh khi đem đến nụ cười Cùng hạnh phúc cho em trong ngày cũ Tình yêu ấy bỏ quên lời khuyên nhủ Để bây giờ em ôm trọn nỗi đau Em sẽ chẳng bao giờ trách anh đâu Và cũng sẽ không nói rằng rất tiếc Em và anh ta yêu nhau tự nguyện Có tiếc chăng chỉ là: “Anh không đi hết tình em”. __________________
yêu càng nhìu thì tốn tiền bấy nhiu nên bây giờ nguời ta chẳng cần yêu có ai nghĩ chúng ta sẽ yêu nhau tất cả chỉ vì danh lợi mà thôi
Tôi là người cô độc làm thơ Cô độc giữa muôn vàn người khác Những con người cũng vô cùng cô độc Sinh ra và chết đi Đều chỉ có một mình Tôi là người cô độc dạo chơi Giữa thế gian của tình yêu và lừa dối Vác cây thập tự ảo tưởng đi trong đêm tối Tôi nhạo đời và đời cũng nhạo tôi Tôi là người cô độc chơi vơi Giữa ranh giới đúng - sai thực - ảo Loanh quanh mãi giữa vòng đời biến ảo Tìm cho mình một giá trị gọi được thành tên Tôi là người cô độc sống cuộc sống của tôi Là người cô độc đi một mình trên con đường đã chọn Cuộc sống như hạt bụi chìm trong vũ trụ Bay mãi trên con đường dài đầy gió và phôi pha Và hạt bụi Sinh ra từ đất Sẽ trở về với đất Như tôi cô độc Sinh ra và chết đi Đều chỉ có một mình
post một bài nha! Em để lại trong tim tôi một lưỡi dao Thỉnh thoảng lại nhấn sâu vào một chút Tôi mang nó suốt đời còn em thì kô biết Những mùa thu ướt máu vẫn đi về! mọi người thấy thế nào ạ??
TRĂNG VÀ GIÓ Nếu biết gió đi trăng sẽ khóc Ngày xưa gió đến để làm chi? Lác đác sao đêm lung linh sáng Thế thời sao nỡ bỏ lơi trăng... Xưa trăng yêu sao yêu nhiều lắm Gió đến làm chi ve vuốt hoài Để nay trăng hóa người tình phụ Gió đến làm chi trăng khóc sầu? ... Cuối cùng, ai sẽ ở bên trăng?... *Khi trăng yêu gió trăng đâu biết Xa trăng gió cũng ngơ ngác sầu...*
em đợi mãi mà sao anh chẳng đến.... Em đợi Đợi từ khi mở mắt chào đời Đợi hoài đợi hủy Đợi qua ngày nắng Ngày mưa Đợi trên đường đông Phố vắng Em đợi Đợi cùng gió thổi nắng vàng Ngày dù tàn Đông dù sang Em vẫn đợi Đợi ngày mới Chồi cây nhỏ bật mầm Cơn mưa âm thầm khô tạnh Vì anh Đã bước tới bên em.. Dù ngày mai Chỉ còn em trong tàn phai đêm tối Dù chỉ còn em trong ngày buồn hấp hối Dù chỉ còn em Một mình đơn độc Em vẫn đợi Anh ơi.. Mưa và mơ Duyên và đời Cả một thời Em sẽ đợi (sưu tầm)
.::Khóc::. </span> <span style="color:#9999FF">Có nhiều lúc thèm một mình mà khóc Không cần ai an ủi, vỗ về Cho nỗi buồn như là giọt nước Lăn xuống má, và trôi đi Có nhiều lúc thèm gục đầu mà khóc Quên ngoài kia mưa cũng khóc như mình Những nỗi buồn đua nhau dồn chật lại Như là một nỗi tủi thân.... Có nhiều lúc thèm được nhìn mình khóc Nhận ra mình khóc khác ngày xưa Những va đập in lên màu mắt Thất bại bao lần vẫn chưa biết mình thua Có nhiều lúc thèm bình yên mà khóc Cho quên nỗi nhớ dữ dội nghẹn trong lòng Thương yêu lắm cuối cùng là ảo ảnh Ta cố giữ cho mình, dù chỉ chút lòng tin Chỉ tiếc rằng không còn một bàn tay cho mình vịn.
Khi em buồn em chỉ biết gửi vào trang giấy... </span> ________________________________________ <span style="color:#3333FF">Em là ai giữa cuộc đời rộng lớn Chẳng có nghĩa gì như hạt cát vô danh Ngay cả khi mơ ước cũng tan tành Như bong bóng xà phòng tan vụt biến Em ước mình đang giữa lòng biển Mặc đời trôi theo cánh sóng ngàn năm Để biển xanh trải chiếu em nằm Để hồn em lang thang cùng với gió Em đâu cần mặt trời bừng sắc đỏ Chỉ cần em không cô độc một mình Chỉ cần nhỏ nhoi một sắc tím xinh xinh Trôi dạt giữa lòng đại dương xanh thẳm Và giữa màu xanh không con thuyền nào đắm Cứ để em trôi vô vọng trong đời Em chẳng tin hạnh phúc có ở đời Hay lúc này đây em chưa tìm thấy nó Tại sao người ta cứ thích làm em khổ Phải chăng em là nghiệp chướng của cuộc đời ? Hãy cho em làm một cánh hoa rơi Để không bao giờ phải rời xa màu tím Để khi em buồn biển xanh là chỗ vịn Cho em đứng lên nhìn lại chính mình Muốn nói thật nhiều sao em lại lặng thinh Có gì đâu em vẫn chỉ là sự yếu mềm con gái Dù cứng rắn bề ngoài nhưng hồn em vẫn như hoa dại Chẳng làm sao xua hết được nỗi buồn Chẳng làm sao để nước mắt khỏi tuôn Để em được thấy mình hạnh phúc Chẳng có ai cho em một lời chúc Rằng ngày mai em sẽ chết cho cuộc đời đẹp hơn Cho chính em được thoả nỗi giận hờn Nét cố hữu trong em chưa bao giờ dập tắt Để cuộc đời khép lại trong ánh mắt của em…
Em chưa nói về những đêm trằn trọc Giấc mơ tan thành bụi tung vào hư vô Em chưa nói về những giọt nước mắt nóng hổi của sự chơi vơi vô bờ Em chưa nói đâu, chưa nói đâu Bởi tim em mệt mỏi Bởi bàn tay em rã rời Không ôm nổi trái tim một con người ...
nhóc cũng mún đóng góp 1 bài :,mí anh chị đọc xong đóng góp ý kiến nhé Viết cho mình</span> <span style="color:#CC66CC">Em trở về đúng nghĩa lại là em Cô bé vô tư như ngày đầu anh gặp Trái tim hát như chưa hề biết khóc Nỗi lòng riêng em giấu ở trong lòng Em trở về đúng nghĩa lại là em Kiêu hãnh bước qua anh rất vội Vòng tay nào ngày xưa em bối rối Để bây giờ ôm trọn nỗi cô đơn Em mỗi ngày vẫn đi con đường xưa Không có anh bỗng nghe lòng hiu quạnh Cứ đi mãi rồi thấy mình lạc lối Anh đi rồi quên kỉ niệm và em Dấu yêu ơi em trả nhé nagỳ xưa Trả về lãng quên những hẹn hò một thuở Em sẽ gom và chôn chặt nỗi nhớ Để trở về đúng nghĩa vẫn là em bài này hơi buồn chứ cũng ko buồn lắm, nhưng đc cái nó hay mà phải ko???:
<div align="right">Những vần thơ Lạnh Xuyên lòng Đau.. Những vần thơ Nhớ Tìm về Thương.. Nhưng vần thơ Nhỏ Gửi đi Rộng lớn... Những vần thơ Êm Rạo rực Bồi hồi...</div> (sưu tầm)
Hôm nay có hứng....ngồi viết bậy bạ 1 tý.....chả biết đặt tựa j.....mà thấy cũng chưa hay...chưa hoàn chỉnh nữa...... <span style="color:royalblue">I luv de way u look at me Ur eyes so bright 'n blue I luv de way u make me so happy 'n de way u show ur care I luv de way u wait 4 me 'n de way u're always there I luv de way u say "I Love You" 'n de way u warm my heart I luv de way u touch me Always sending chills down my spine I luv de way when u in my arms 'n then u fall asleep I love dat u'r with me 'n glad dat u'r mine. But...how can i luv... ...de way u break my heart 'n de way u show ur liez ..de way u cold with me 'n de way u make me cry Cold night......rain......walking.....loneliness.....my special day.....without u..... phần vế sau chưa hoàn chỉnh......đáng lẽ phải viết về nỗi đau nhìu hơn nữa.....nhưng đang viết thì......hèy.....cứ vậy trước đi........life goes on...... CaptainSinbad</span>
^^ lâu lâu mới thấy anh Bad ghé qua post thơ... topic thơ mình làm mà thi thoảng mới chịu ghé vô post bài >.< ấy ấy... bài này đọc cũng đc lúm... ^^ nhưng khổ cái nó viết bằng tiếng Anh pha chế từa lưa em ko quen đọc nên phải đoán mò anw... còn bài nèo nữa ko anh Bad... thơ cũ cũng đc... post đi ^^
Không phải bỗng nhiên mưa Sài Gòn rơi mãi Át cả tiếng khóc , nhòa nước mắt anh Nhưng em thì bất chợt ra đi thật đấy... Hệt như cánh chim , chỉ mong thoát khỏi lồng... Anh nào muốn thiên thần của anh không thôi buồn bã Anh nào muốn chuyện tình mình thành dĩ vãng xa xôi Nhưng em ơi , khi biết rằng em đã có khung trời mới Dẫu vạn lần đau , vẫn phải để em đi....
SÔNG HOA em thả xuống dòng sông những cánh hoa trắng hồng em tự hỏi người ấy có hiểu lòng em không ? dòng sông bỗng thì thầm em chờ gì cô bé ? chờ tiếng yêu rất nhẹ em vẫn đợi trong lòng. em cứ chờ cứ đợi mùa thu qua đông tới có phải em quá vội, vuột mất mảnh tình lơi ?
Yêu 1 Anh góp nhặt những giọt thời gian Trồng cho em cây tình yêu cổ thụ Anh đan bốn mùa, đan mưa vào gió Nuôi một ngày nẩy lộc biếc trăm năm. Tình yêu giản dị ta muốn hiến dâng và giọt máu nơi trái tim yếu ới Hơi thở sâu lồng trong khao khát làm đời mình rực rỡ giữa hoang vu..... Em hãy mơ Em hãy chờ Em hãy khóc khi em đón nhận Nếu anh có thể đem cho em nước mắt Nước mắt để làm bằng chứng yêu đương ! Em ơi ! Anh gọi tên em... Gọi cả bốn mùa dù mưa dù nắng Em ơi , bài tình ca sâu lắng Tình yêu dù buồn, tình yêu dù đắng Cũng duy là anh viết cho em... Em ơi, ta bồng bềnh giữa bóng đêm Bồng bềnh giữa bộn bề khó nhọc Bồng bềnh khi Tình yêu ngồi khóc Trái tim nào run rẩy dưới bờ vai ? Em ơi ! Ngày có thể dài... Bốn mùa lại qua rất ngắn ! Em có thể quên những gì anh dặn, Nhưng đừng quên ngày - Anh đã nói yêu em... Moment