Món quà Giáng sinh

bmc

Bánh bèo đã có chủ
Món quà Giáng sinh (MTO 12 - 12/12/2009)
Trong người không có lấy một đồng xu, máy điện thoại "đói pin" nên tắt ngóm. Một mình lơ ngơ giữa phố, nước mắt tớ chực trào ra, ...
Doraemon.jpga.jpg
...giận lũ bạn khủng khiếp. Tớ cảm thấy mình thật đáng thương: Noel mà chẳng nhận được món quà nào, lúc lũ bạn í ới trong cái alô phải nói rã cả quai hàm mẹ mới cho đi chơi rồi lúc đang lúi húi xem mấy pô ảnh mới chụp trong trang phục của ông già Noel tớ lại bị bạn bè đánh rơi giữa chốn đông người.
Tớ đã nghĩ sẽ bắt xe ôm về và gọi mẹ ra trả tiền nhưng tớ biết nếu chuyện này xảy ra mẹ sẽ hát ca trù cho tớ nghe vài ngày và từ nay về sau những lần đi chơi của tớ với bạn bè sẽ bị khai tử. Từ Bờ Hồ về nhà tớ ngót nghét 15 cây số. Tớ không dám chắc đôi chân giò của tớ đủ sức cuốc bộ.
Mọi thứ dường như đang chống lại tớ. Con đường về nhà của tớ cũng trở nên heo hút hơn. Đúng lúc ấy, tớ "nhặt" được cậu cũng đang lang thang một mình:
- Xin lỗi, tớ bị lạc bạn bè, bạn có thể cho mình gọi nhờ một cuộc điện thoại không?
Đến bây giờ tớ vẫn nhớ như in cái nhìn của cậu lúc ấy-trong ánh nhìn chất đầy sự nghi ngờ và cảnh giác cao độ:
- Máy tớ hơi khó dùng, ấy cứ đọc số đi tớ bấm cho.
Dù rất khó chịu nhưng với thân phận của một kẻ đi nhờ vả người khác, tớ đành làm theo. Và rồi tớ nhận lại một cái lắc đầu của cậu:
- Không bắt máy.
- Bạn còn nhớ số nào khác không?
Đến lượt tớ lắc đầu. Lũ bạn trong hội vẫn hay gọi tớ là đầu đứa thiếu iốt vì không nhớ nổi sổ điện thoại của mấy đứa bạn thân. Nhưng lúc đó, không hiểu sao tớ lại muốn che giấu sự kém cỏi của mình:
- Chúng nó đang nhảy múa vui vẻ ở đâu đó, có gọi chắc cũng chẳng chịu bắt máy đâu. Dù sao cũng cảm ơn bạn.
Tớ ngồi bệt xuống cái ghế đá ngoài Bờ Hồ cố tình nhắc tên lũ bạn liên tục cầu khấn chúng nó hắt hơi mà nhớ ra tớ để quay lại tìm. Rồi tớ giật nãy mình khi thấy dế cưng trên tay cậu rung lên, nhưng người gọi đến muốn gặp cậu chứ không phải là tớ. Bạn cậu tìm cậu. Cậu trả lời:
- Tớ đang đứng ở...
Một lúc, bạn cậu kéo đến, không phải một đứa mà là một nhóm có cả con trai, con gái. Chúng nó nhìn cậu rồi lại quay sang nhìn tớ như để gợi ý một lời giới thiệu khiến...hai má tớ nóng bừng. Với một sắc mặt cực kỳ tự nhiên, cậu đã "cứu" tớ:
- Bạn học cấp hai cùng tớ...mọi người làm quen với nhau đi.
Tớ nghiễm nhiên "vào vai" là một người bạn thân thiết của cậu. Và tối hôm đó, tớ được cậu và đám bạn cậu hộ tống về nhà với lý do tiện đường. Nhưng tớ biết lý do tế nhị là cậu muốn tớ ngồi sau xe cậu mà trong đầu không có chút nghi ngờ nào cả.
Từ ngày ấy đến giờ, tớ và cậu không gặp lại nhau. Chính điều đó khiến tớ nghĩ nhiều về cậu. Thỉnh thoảng cậu lại xuất hiện trong những giấc mơ của tớ. Thế mới biết có những thứ thoảng qua lại khiến người ta nhớ mãi.
17 tuổi, tớ đã có một mùa Noel để nhớ. Và cậu chính là một món quà đặc biệt trong những mùa Giáng sinh"nghèo nàn" của tớ.
Giáng sinh đang đến, lòng tớ lại rạo rực, chờ mong: Sẽ gặp lại cậu nhưng không phải trong những giấc mơ, cậu nghe thấy không???
Bùi Thu Hoàn
 
Top