Thầy ơi, con xin lỗi…

[ẹc]

Giải cứu ốc sên
Staff member
Thầy là người dạy con môn Lý năm lớp 12, nhưng với con thầy còn dạy nhiều hơn thế…



tdt_butchi_nguontin.gif
Theo Mực tím


Trường mình là một trường nghèo, học sinh đa phần là dân nhập cư từ các tỉnh lên thành phố trọ học, thầy nói với chúng con về điều đó một cách hết sức đáng tự hào, là tất cả mọi người có giá trị ngang nhau, và tiền bạc là thứ có thể đếm, nhưng sự sâu sắc tâm hồn của một con người thì không, và nếu chúng con dùng tiền bạc để định giá trị đẳng cấp của một ai đó thì còn gì tầm thường hơn thế.
Thầy nói với chúng con rất nhiều về cuộc sống, gọi chúng con là những đứa con gái con trai đáng yêu của thầy, và yêu thương chúng con đúng như là tên gọi đó.
Thầy trích từ đồng lương giáo viên ít ỏi của mình để đóng tiền trường cho một bạn nghèo khi tới hạn mà ba mẹ bạn ấy không cách gì để xoay sở.
Thầy ở cạnh một bạn khác suốt đêm trong bệnh viện mổ ruột thừa khi gia đình người bạn này không kịp đón chuyến xe cuối ngày để lên thành phố!
Thầy giải tán một cuộc tụ tập gây hấn giữa các băng nhóm trước cổng trường, kéo tay tên…"đại ca" về hết sức dịu dàng “Mình là đàn ông, phải sống cao thượng trong thiên hạ, con trai à!” và chấp nhận đứng ra bảo lãnh cho bạn nam ấy trước hội đồng kỷ luật trường.
Và thầy tự hào về con là một học sinh giỏi môn Lý của thầy, kỳ vọng vào con với niềm tin từ một người cha, gửi cho con rất nhiều sách nâng cao cùng tất cả những kiến thức mà thầy có, tận tuỵ như con tằm rút ruột nhả tơ…

161109HDthay.jpg

Ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Nhưng có một sai lầm mà đến giờ con mãi không quên. Khi giờ kiểm tra một tiết Lý hôm đó con loay hoay mãi với đám lý thuyết không học do sinh nhật một người bạn vào hôm qua. Gần hết giờ, mà những bài tập này đúng hết cũng chỉ cứu con tới điểm sáu, trong khi phẩy môn lý con luôn suýt soát mười, khi thầy luôn kỳ vọng rất lớn vào đứa học trò bé nhỏ, khi con luôn kiêu hãnh với bạn bè về môn chuyên của minh…Vậy là giữa những bộn bề suy nghĩ chọn lựa, con quyết định gian lận khi thầy quay mặt đi. Được một câu, sang câu thứ hai thì thầy trông thấy, giá như lúc đó thầy cứ đánh dấu bài, mắng con, hay tệ hơp là tịch thu cho không điểm vẫn còn hơn là ánh mắt thầy sửng sốt thất vọng nhìn con.
Con thảng thốt, vì có lẽ điều làm mình buồn nhất không phải là những niềm đau hay thất bại, mà là phụ lại lòng tin, gạt đi niềm kỳ vọng và nhìn thấy nỗi thất vọng dâng lên trong mắt người mà mình yêu thương và kính trọng. Thưa thầy, đối với con đó là bài học lớn nhất, và buồn nhất về lòng trung thực. Điều mà thầy đã nói, là lòng trung thực, chính là danh dự của con người, và thầy tin con sẽ mãi là một người trung thực…Con lặng lẽ gác bút và nộp bài, nhưng có lẽ điều đó hoàn toàn vô nghĩa, khi ánh mắt của thầy mãi là một hình phạt trong tâm trí con chưa bao giờ có thể quên lãng.
Con ra trường đã mấy năm nhưng mặc cảm tội lỗi cứ day dứt khiến con chưa một lần dám về lại trường để nhìn thầy.
Nhưng sẽ là sai lầm nếu như con cứ mãi im lặng về một chuyện đã qua trong quá khứ.
20/11 này, con tin mình sẽ là một người đủ bản lĩnh để đến tạ lỗi với thầy. Thầy ơi, thầy tha lỗi cho con được không?
 
Top