Hạt giống tâm hồn

Không thiếu một người nào

Chad là một cậu bé trầm lặng , nhút nhát . Một ngày nọ , sau khi đi học về , cậu nói với mẹ rằng cậu muốn làm thiệp Valentine để tặng tất cả các bạn trong lớp . Trái tim người mẹ thắt lại , bà thầm nghĩ :”Ước gì con đừng làm thế !” bởi bà đã từng thấy đám trẻ tan học về , vừa đi vừa cười đùa , trò chuyện râm ran , và Chad chưa bao giờ được như vậy . Tuy nhiên , bà vẫn quyết định giúp con mình . Bà mua giấy , keo và bút chì màu . Tối nào , Chad cũng cặm cụi làm để cho đủ 30 tấm thiệp.
Ngày Valentine đến , Chad rất háo hức . Cậu bé cẩn thận xếp tất cả thiệp vào cặp và nhảy chân sáo tới trường . Người mẹ quyết định sẽ nướng món bánh quy mà Chad rất thích và sẽ đãi cậu cùng với 1 ly sữa khi Chad tan học về nhà . Bà nghĩ rằng Chad sẽ rất thất vọngvà những điều bà làm sẽ có thể giúp cậu bé dịu đi đôi chút . Bà rất buồn khi nghĩ rằng Chad sẽ chẳng nhận được nhiều thiệp hoặc thậm chí là chẳng có tấm nào cả .
Trưa đến , người mẹ đã chuẩn bị xong tất cả .Khi nghe tiếng bọn trẻ bên ngoài , bà vội nhìn qua cửa sổ . Đám trẻ vẫn cười nói vui vẻ . Và , như mọi ngày , Chad vẫn đi một mình ở phía sau . Cậu bé đi nhanh hơn mọi ngày . Người mẹ nghĩ rằng có lẽ Chad sẽ oà khóc ngay khi bước vào nhà , bà thấy hai tay cậu bé trống không , không có lấy một tấm thiệp nào , và bà nén nước mắt khi cửa phòng bật mở .
“Mẹ có bánh và sữa cho con đây .” - Bà cố tỏ ra vui vẻ .
Nhưng cậu bé hầu như không để ý là mẹ đang nói gì.Cậu bước vào nhà , khuông mặt ngời sáng , luôn miệng nói rằng : “Không một ai cả , không một ai cả”
Trái tim người mẹ thắt lại
Và rồi cậu nói tiếp “Con đã tặng thiệp cho tất cả các bạn đấy mẹ ạ , con không quên một ai cả”

Nếu bạn quá quan tâm đến những gì bạn muốn nhận được – Bạn có thể sẽ là người bất hạnh . Chỉ khi bạn quan tâm đến những gì bạn cho đi , bạn mới là người hạnh phúc .
 
Người luôn lạc quan

Chúng tôi may mắn có được 3 cậu con trai tuyệt vời . Cậu con trai giữa , Billy , có biệt danh là : “Người luôn lạc quan” . Cậu luôn là người thức dậy sớm nhất , chạy vào giường bố mẹ từ lúc 5h sáng . Dù chúng tôi nhắc nhở rằng phải giữ yên lặng và đi ngủ trở lại , thế nhưng cậy luôn thì thầm giận dỗi : “Sáng hôm nay trời sẽ rất đẹp . Con nghe được cả tiếng chim đang hót ngoài kia !” . Khi chúng tôi bảo Billy im lặng , cậu bé lại trả lời : “Con có nói với bố mẹ đâu , con đang nói với chính con mà !”
Ở nhà trẻ , cô giáo cho cả lớp vẽ hình một chút hổ . Billy không có năng khiếu vẽ tranh , và con hổ của cậu có một mắt nhắm , một mắt mở . Khi cô giáo hỏi tại sao hổ con lại nhắm một mắt , Billy trả lời : “ Bởi vì hổ đang nói : Ta đang nhìn cậu đấy cậu bé !”
Có một lần , cậu tranh cãi với anh trai mình về việc người đàn ông trên truyền hình có phải bị hói thật không , Billy nói rằng : “Ông ta đâu có hói . Ông ta chỉ hói khi nhìn anh thôi . Khi đi khỏi , ông ta có nhiều tóc lắm !”
Vào một ngày thứ Ba , con trai út của chúng tôi mắc phải một căn bệnh trầm trọng về thận và qua đời ngay ngày thư Sáu trong tuần đó . Buổi tối , sau đám tang của Tanner , tôi nằm cạnh Billy để trò chuyện như thường lệ . Đêm ấy , 2 mẹ con nằm trong bóng tối mà không nói được gì nhiều . Đột nhiên Billy nói với tôi : “Con rất đau buồn vì những gì xảy đến cho gia đình chúng ta , nhưng con còn buồn hơn cho nhiều người khác nữa” . Những người khác nào mà cậu bé đang nói đến ? “Đó là những người chưa bao giờ biết Tanner . Chẳng phải cả nhà mình thật may mắn vì đã có em Tanner trong 20 tháng sao ? Mẹ xem , có rất nhiều người chẳng bao giờ có được may mắn để nhìn thấy em cả.Gia đình mình thật là những người may mắn”

Người lạc quan luôn nhìn thấy những may mắn , cơ hội trong mọi hiểm nguy , bất hạnh . Người bi quan luôn nghĩ đến hiểm nguy , bất hạnh trong mọi may mắn , cơ hội .
 
Điều gì là thật sự quan trọng ?

Cách đây vài năm , tại Đại hội thể thao dành cho người khuyết tật tổ chức ở Sealtle , có 9 vận động viên xếp hàng tại vạch xuất phát để tham dự cuộc thi chạy ngắn 95m . Tất cả đều bị khuyết tật về thể chất hoặc về trí não.Khi tiếng súng lệnh xuất phát vang lên , tất cả mọi người đều quyết tâm chạyđến đích nhanh nhất để trở thành người thắng cuộc .
Bỗng nhiên , một cậu bé bị trượt chân trên đường chạy . Cậu bị ngã nhiều lần và bắt đầu khóc . 8 vận động viên còn lại đều nghe tiếng khóc của cậu bé nên chạy chậm dần rồi dừng hẳn . Tất cả cùng quay lại và tiến đến chỗ cậu bé . Một cô bé mắc hội chứng Down cúi xuống hôn cậu bé và nói : “điều này sẽ làm cậu dễ chịu hơn đấy” Cuối cùng , tất cả 9 vận động viên nắm tay nhau và cùng nhau tiến về đích .
Tất cả mọi người có mặt tại sân vận động đồng loạt đứng lên và cổ vũ liên tục cho các vận động viên trong vòng mười phút .

Trong cuộc sống , ai cũng muốn chiến thắng , nhưng đôi lúc chiến thắng không nhất thiết là phải vượt lên người khác . Sự chia sẻ và tình thương yêu thực sự còn cao hơn bất kì phần thường nào .
 
Bạn có thấy mình giàu có không ?

Hai đứa bé co mình trong chiếc áo bành to quá khổ , rách rưới đứng nép vào nhau phía sau cánh cửa , run rấy mời tôi:
- Thưa cô , cô mua báo cũ khong ạ ?
tôi đang bận , chỉ muốn từ chối một tiếng cho xong , thế nhưng khi nhìn xuống đôi chân của chúng , tôi thật không đànhlòng.Những đôi xăng đan bé xíu ướt sũng vì tuyết .
-Vào nhà đi , cô sẽ làm cho mỗi đứa 1 ly cacao nóng .
Chúng lặng lẽ bước theo tôi . Hai đôi xăng đan ướt sũng được đặt trên bệ lò sưởi để hong cho khô .
Cacao và bánh mì nướng ăn kèm mứt có thể làm ấm lòng trước cái lạnh buốt giá bên ngoài.Đưa thức ăn cho bọn trẻ xong , tôi lại vào bếp , tiếp tục với những con số chi tiêu đau đầu .
Không khí yên ắng trong phòng khách khiến tôi lấy làm lạ . Tôi nhìn vào trong phòng.Cô bé gái đang cầm chiếc tách đã uống cạn trên tay , ngắm nhìn một cách say mê . Cậu bé đi cùng rụt rè :
- Thưa cô , cô có giàu không ạ ?
- Cô giàu không à ? Chao ôi , không đâu cháu ạ ! – Vừa nói tôi vừa ngao ngán nhìn tấm khăn trải bàn đã sờn cũ của mình .
Cô bé cẩ nthận đặt chiếc tách vào đĩa “
- Những chiếc tách của cô hợp với bộ đĩa ghê ! – Giọng nói của cô bé có vẻ thèm thuồng .
Thế rồi chúng ra đi , trên tay cầm theo gói báo cũ , băng mình trong ngọn gió rét căm căm . Chúng không nói lời cảm ơn . Nhưng quả thật , chúng không cần phải nói cảm ơn tôi . Những gì chúng đã làm cho tôi còn hơn tiếng cảm ơn . Những chiếc tách và đĩa bằng gốm màu xanh trơn của tôi là loại thường thôi . Nhưng chúng là một bộ rất hợp . Tôi nếm thử món khoai tây và khuấy nồi súp , mái nhà , người choofng của tôi với công việc ổn điịnh – Tất cả đều rất phù hợp với tôi.
Tôi đặt chiếc ghế đang ở trước lò sưởi vào chỗ cũ và dọc dẹp lại căn phòng cho gọn gàng . Vết bùn từ đôi xăng đan ướt sũng của 2 đứa bé vẫn còn đọng lại trên mặt lò sưởi , nhưng tôi không lau đi . Tôi muốn giữ chúng lại,đê lỡ đâu có ngày tôi lại quên rằng mình giàu có đến mức nào .

Trong những lúc khó khăn nhất của cuộc sống , đừng quá tập trung vào những bất hạnh để quên rằng những gì bạn đã có chính là hạnh phúc mà bao người bất hạnh ước mơ cũng không thể có được.
 
Hai chị em

Tôi sinh ra trong một vùng quê hẻo lánh . Ngày qua ngày , cha mẹ tôi phải ra sức cày cấy trên mảnh ruộng khô cằn để nuôi 2 chị em tôi ăn học .
Một ngày kia , tôi lén ăn cắp 15 đồng trong ngăn kéo của cha để mua một chiếc khăn tay mà những đứa con gái trong làng đều có . Cha tôi phát hiện , ông lấy chiếc roi tre treo trên vách xuống,bắt 2 chị em tôi quỳ trước mặt và hỏi rằng ai đã lấy cắp . Vì sợ hãi , tôi không dám đứng lên nhận lỗi . Cha tức giận định đánh đòn cả 2 chị em , ông đưa chiếc roi lên.Em níu tay cha lại và nói “
- Thưa cha , con trót dại …
Em nói loanh quanh không giải thích được đã dùng số tiền ấy và oviệc gì.Cha giận đến tái mặt nghĩ rằng em đã ăn chơi lêu lổng và quất liên hồi chiếc roi dài vào lưng em cho đến khi cha gần như không thở được nữa
Đêm ấy , mẹ và tôi đã dỗ dành em . Nhìn thân hình đầy những lằn roi của em , tôi oà khóc.Em vội vàng nói:
- Chị ơi đừng khóc , kẻo cha nghe thấy cha sẽ đánh đòn chị đấy !
Năm ấy em vừa lên 8 và tôi 11 tuổi .

Năm em tôi được tuyển thẳng vào trường trung học thì tôi cũng trúng tuyển vào đại học.Chưa kịp vui với niềm mơ ước được chạm vào cánh cửa đại học thì tôi đã đối diện với nỗi lo lắng về học phí.Cha mẹ tôi không đủ tiền để cho 2 chị em ăn học cùng 1 lúc .
Em tôi quyết định bỏ học nhưng cha mẹ và cả tôi đều không đồng ý , tôi nói :
- Em cần phải tiếp tục đi học để tìm cách thoát ra khỏi cảnh nghèo khó sau này.Chính hcị mới là người không nên tiếp tục vào đại học .
Nhưng em đã bỏ nhà ra đi với vài bộ quần áo cũ và một ít muối mè trong chiếc túi xách nhỏ.Em đã lén đến bên giường tôi và để lại một mảnh giấy nhỏ bê gối tôi với lời nhắn nhủ : “Chị ơi , vào đại học không phải là điều dễ dàng.Em sẽ tìm việc làm để gởi tiền về cho chị”
Tôi trào nước mắt , chẳng nói nên lời .
Năm ấy em mới 17 và tôi tròn 20

Với số tiền ba tôi vay được trong làng cộng với số tiền gởi về của em , cuối cùng tôi cũng học xong năm thứ 3 đại học .
Một hôm , đang ngồi học trong phòng , một đứa bạn chạy vào gọi tôi và nói :
- Cóngười cùng làng đợi cậu ngoài kia.
Tôi chạy ra và thấy em đứng từ xa , quần áo lấm lem dầu nhớt . Tôi hỏi em :
- Sao em không nói với bạn của chị em là em trai chị chứ ?
Em cười đáp lại :
- Em sợ mọi người sẽ cười chị khi nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của em .
Tôi lặng người . Nước mắt tuôn trào .
Em mỉm cười , đôi mắt ánh lên lấp lánh . Em đưa tay vào túi áo lấy ra một chiếc kẹp tóc hình con bướm và nói :
- Em thấy mọi cô gái đều cài nó trên tóc,vì thế em mua tặng chị !
Tôi không kìm được niềm xúc đông , ôm chầm lấy em nức nở .
Năm ấy tôi đã 23 và em mới 20

Khi ần đàu tôi đưa bạn trai về nhà ra mắt cha mẹ , mọi thứ trong nhà đều rất sạch sẽ và ngăn nắp , ngay cả miếng cửa sổ bị bể cũng đã được lắp lại . Mẹ cho tôi biết trong khi dọn dẹp và thay khung cửa sổ , em đã bị miếng kính đâm vào tay chảy máu.
Tôi chạy vào tìm em . Nhìn vết thương trên tay em, tôi có cảm giác như hàng ngàn mũi kim đâm vào tim mình.Tôi lấy thuốc và bông băng để băng lại vết thương cho em,em cười :
- Em không muốn anh ấy chê nhà mình nghèo khổ .
Năm ấy em 23 và tôi 26

Sau khi lập gia đình , tôi về sống với chồng ở thành phố . Vài năm sau , chồng tô trở thành giám đốc của một xí nghiệp . Vợ chồng tôi muốn đưa em vào làm nhưng em từ chối vì sợ mọi người sẽ xầm xì bàn tán những lời không hay vè chồng tôi .
30 tuổi , em lập gia đình với một cô gái trong thôn.
Namư tôi 40 tuổi , cuộc hôn nhân tưởng như mĩ mãn của tôi đổ vỡ vì sự xuất hiện của một người đàn bà khác . Em vứt hết chuyện gia đình , đến chăm lo cho các con tôi , vực tôi dậy sau những đắng cay nghiệp ngã .
Rồi một ngày , cả 2 chúng tôi đều già nua , tóc bạc gần hết mái đầu . Em ngồi bên tôi nhắc lại chuyện xưa . Ngầy ấy , chị em mỗi ngày phải lội bộ hơn 2 tiếng mới có thể đến trường . Một hôm , em làm mất chiếc giày . Một phần sợ cha đánh em , một phần biết mẹ ko có tiền mua giày mới , tôi đã nhường cho em đôi giày của mình . Và cứ thế một ngày hơn 4 tiếng đi – về , chân tôi phồn rộp lên và rướm máu vì những viên đã nhọn trên mặt đường nóng bỏng .Từ đó em hứa với lòng phải chăm sóc và đối xử với tôi thật tốt .
Nước mắt tôi chợt ứa ra vì hạnh phúc
Năm ấy em chỉ vừa lên 5

Mọi thứ trên đòi đều có thể mất đi , duy chỉ có tình yêu thương là mãi mãi
 
Những đáp án khác nhau

Cô giáo đưng trên bục giang , âu yếm nhìn khắp lớp học . Dạy học là cuộc sống của cô. Cô yêu công việc này , yêu những cô bé , cậu bé học trò bằng cả trái tim mình , cô nhỏ nhẹ :
- Các con cho đã rất giỏi khi làm đúng những bài toán về phép cộng và phép trừ .Còn phép nhân cũng không khó lắm khi các con đã thuộc lòng bảng cửu chương , phải không nào ?
cô bước xuống bục giảng , gần các học trò của mình hơn , như muốn giảm bớt sự căng thẳng của các em trước khi dạy một phép tính mới .
- Hôm nay, chúng ta sẽ học sang phép tính chia . Bài học không khó tý nào , thậm chí còn thú vị nữa .
Cô viết một số 8 thật lớn lên bảng rồi hỏi :
- Ai có thể trả lời cho cô biết một nửa của 8 là bao nhiêu nào ?
Ngay lập tức , cả phòng học nhộn nhạo hẳn lên , cả rừng cánh tay xung phong trả lời . Một số không thể chờ đến lượt cô giáo gọi , nhấp nhổm hô ta :
- Thưa cô , một nửa của 8 là 4 ạ !
Cô giáo mỉm cười hài lòng . Bất chợt , ánh mắt cô dừng lại ở một cậy bé cao gầy ngồi ở bàn cuối.Trái với vẻ sôi nổi của lớp , cậu chỉ cúi mặt im lặng . Đó là cậu học trò mới , vừa nhập học được 1 tuần – Trễ hơn so với các bạn và dường như cậu chưa thể hoà nhập với môi trường mới , Đôi mắt tinh anh kia cho cô biết rằng đó là một đứa trẻ thông minh nhưng sự khép kín , rụt rè của cậu dường như mách bảo cô một đìều gì đó . Vẻ bối rối hiện rõ trên gương mặt cậu bé .
Cô đến gần bên cậu và hỏi :
- Con không biết một nửa của 8 là bao nhiêu ư ?
Gương mặt bối rối ấy vẫn không ngước lên , chỉ có tiếng trả lời nhỏ :
- Con không hiểu . Làm sao một nửa của 8 lại là 4 ?
Mấy cô bé bên cạnh khúc khích cười , nhưng cô giáo lập tức nghiêm mặt ra hiệu im lặng . Cậu bé trông càng bối rối hơn nữa . Cậu khổ sở vặn vẹo đôi bàn tay , mắt nhìn đăm đăm xuống mặt bàn
- Thế câu trả lời của con là gì nào ? Con cho cô và cả lớp biết được không ? - Cô nhẹ nhàng khuyến khích .
Cậu bé ngượng nghịu đứng dậy , chậm chạp đi về phía bục giảng . Cô giáo chợt cảm thấy thương cảm trước dáng vẻ bé bỏng ấy . Dẫu biết rằng đôi khi những học trò của cô tìm được câu trả lời của riêng chúng , nhưng biết đâu cậu lại chẳng có câu trả lời nào cả , và liệu trái tim nhạy cảm của cậu có chịu được trận cười của cả lớp ? Cô hồi hộp nhìn cậu lúng túng đứng yên , tay nắm chặt viên phấn sau khi đã viết một số 8 lớn trên bảng . Dừng một lúc lâu , cậu lấy tay che bớt phần vòng tròn phía trên của số 8 rồi bước sang bên cạnh để cả lớp đều nhìn thấy .
- Một nửa của 8 là 0 – Cậu nói nhỏ .
Rồi cậu dùng cả 2 tay che luôn một nửa bên trái của số 8 , giải thích :
- Và bây giờ , một nửa của 8 là 3.
Cả lớp lặng im . Đay rõ ràng là đáp án không ai có thể chối cãi được . Nhưng liệu cô giáo có chấp nhận câu trả lời tuy không đúng với ý của câu hỏi nhưng lại hoàn toàn có lý như thế không ? Cậu bé vẫn đứng yên trên bảng , vẫn cúi đầu nhìn đăm đăm xuống sàn nhà , hồi hộp chờ đợi phán puyết của cô . Cô giáo cười thật tươi , nhẹ nhàng nắm lây đôi vai gầy của cậu :
- Câu trả lời thật tuyệt ! – Cô nói giọng thán phục – Cô dã đi dạy lâu lắm rồi , vậy mà cô vẫn không biết , và chưa có em học sinh nào nghĩ ra điều này cả . hôm nay con đã giúp cô và cả lớp khám phá 1 câu trả lời thật tuyệt vời !
Khuôn mặt cậy bé rạng rỡ hẳn lên . Cậu ngẩng cao đầu tự tin trước ánh mắt thán phục cua rcả lớp .
- Còn bây giờ , để cô chỉ cho con thấy một điều khác nữa nhé ! – Cô giáo cụp 2 ngón tay cái của mình xuống , rồi đưa cả 2 bàn tay trước mặt cậu – Cô đang giơ mấy ngón tay thế ?
- Thưa cô 8 ngón ạ ! – Cậu trả lời thật nhanh .
- Mỗi bàn tay cô đưa mấy ngón ?
- Thưa cô 4 ngón !
- Vậy nếu như cô giấu một bàn tay đi , tức là cô lấy đi một nửa của 8 , thì cô còn lại bao nhiêu ? – Cô vừa nói vừa giấu bàn tay phải ra sau lưng .
Cậu chợt mỉm cười , khuôn mặt bừng sáng :
- Thưa cô , còn lại 4 . Con đã hiểu rồi ạ ! – Cậu thật hứng thú trước phát hiện mới này , vừa về chỗ ngồi , vừa lẩm bẩm : “Một nửa của 8 cũng là 4”

Nếu bạn mở lòng đón nhận những đáp án khác nhau của bài toán cuộc đời , bạn sẽ luôn khám phá ra những điều thú vị , mới mẻ của cuộc sống .
 
Điều bí ẩn giản dị của hạnh phúc

Chúng ta thường nghĩ rằng cuộc sống của mình sẽ tốt đẹp hơn sau khi việc họchành hoàn tất hay khi có gia đình , có công việc ổn định . Nhưng khi đã có được những điều ấy rồi , chúng ta lại bị chi phối bởi nhiều mối bận tâm và lo lắng khác nữa . Chúng ta thường không hài lòng khi cuộc sống không như những gì mình mong muốn .
Có mấy ai nhận ra rằng khoảng thời gian hạnh phúc nhất chính là những giây phút hiện tại mà chúng ta đang sống ? Cuộc sống vốn chứa đựng nhiều thử thách , khó khăn và nghịch cảnh . Cách thích ứng tốt nhất với cuộc sống này là chấp nhận thực tế và tin vào chính mình . Tự bản thân mỗi chúng ta trong bất kì hoàn cảnh nào , phải biết cảm nhận và tự tìm lấy niềm hạnh phúc cho riêng mình .
Đừng trông đợi một phép màu hay một ai đó sẽ mang hạnh phúc đến cho bạn . Đừng đợ đến khi bạn thật rảnh rỗi hay đến lúc tốt nghiệp ra trường , đừng đợi đến khi kiếm đựơc thất nhiều tiền , thành đạt , có gia đình hoặc đến khi được nghỉ hưu mới thấy đó là lúc bạn được hạnh phúc .
Đừng đợi đến mùa xuân , mùa hạ , mùa thu hay mùa đông rồi mới cảm thấy hạnh phúc . Đừng đợi tia nắng ban mai hay ánh hoàng hôn buông xuống mới nghĩ là hạnh phúc . Đừng đợi đến những chiều thứ 7 , những ngày cuối tuần , ngày nghỉ , ngày sinh nhật hay một ngày đặc biệt nào mới thấy đó là ngày hạnh phúc của bạn . Tại sao không phải là lúc này ?
Hạnh phúc là một con đường đi , một hành trình . Hãy trân trọng những khoảnh khắc quý giá trên chuyến hành trình ấy . Hãy dành thời gian quan tâm đến người khác và luôn nhớ rằng , thời gian không chờ đợi 1 ai ! Nhưng chắc chắn không bao giờ là qúa muộn – và thời gian là người bạn tốt nhất của tất cả mọi người.
Hãy làm việc say mê như thể bạn không còn cơ hội để làm lại 1 lần nữa .
Hãy yêu chân thành và trọn vẹn như thể bạn chưa từng đau khổ vì yêu.
Bạn hãy đón nhận cuộc sống với tất cả những điều bình dị , tinh khôi nhất của nó , như thể bạn chưa từng trải qua những năm tháng khổ đau , những phút giây tuyệt vọng . Như thể bạn vừa khám phá ra chính mình , khám phá được ý nghĩa thật sự của tình yêu , và hơn hết là điều bí ẩn giản dị nhất của hạnh phúc .
 
Tình yêu và thời gian

Chỉ có thời gian mới nhận ra ý nghĩa & giá trị đích thực của tình yêu .

Nhày xưa trên một hòn đảo nọ , Nỗi Buồn , Hạnh Phúc , Thông Thái , Giàu Có , Kiêu Căng và Tình Yêu cùng nhau chung sống hoà bình . Một ngày kia , mọi người biết được hòn đảo này sẽ bị chìm , vì vậy tất cả đều lên thuyền của mình để chuẩn bị rời khỏi hòn đảo .
Tình Yêu còn mang nặng tình cảm nên quyết định ở lại đến những giây phút cuối cùng . Khi hòn đảo gần như chìm hẳn , Tình Yêu mới nhìn quanh cầu cứu . Lúc đó , Giàu Có trên một chiếc thuyền to lớn sang trọng đi ngang qua , Tình Yêu với gọi :
- Giàu Có ơi , làm ơn cho tôi theo với !
- Không được , nơi đây chỉ chứa vàng bạc châu báu , không có chỗ cho nhà người đâu – Giàu Có từ chối thẳng thừng .
Tình Yêu bèn nhìn sang hướng Kiêu Căng – Đang đi trên một chiếc thuyền đẹp lộng lẫy – nhờ giúp đỡ , nhưng Kiêu Căng lập tức trả lời :
- Không được đâu Tình Yêu ơi , trông bạn quá ướt át thế kia sẽ làm hỏng vẻ đẹp chiếc thuyền của tôi mất !
Quá tuyệt vọng , Tình Yêu bèn cầu cứu Nỗi Buồn :
- Nỗi Buồn ơi , hãy mang tôi theo cùng .
- Ôi Tình Yêu ơi , tôi đang buồn lắm và chỉ muốn ở một mình thôi ! – Nỗi buồn thở dài .
Cùn lúc đó , Hạnh Phúc đi ngang qua nhưng nó đang say sưa với niềm vui nên không nghe thấy tiếng Tình Yêu gọi .
Chưa biết bám víu vào đâu , bỗng một giọng nói cất lên :
- Tình Yêu , hãy đến đây nào , ta sẽ đưa con đi ! – Đó là giọng nói cảu một ông lão tóc bạc phơ . Vui mừng quá đỗi , Tình Yêu lên tàu mà quên cả việc hỏi tên và cảm ơn ông lão . Khi đến đất liền an toàn , ông lão liền bỏ đi . Tình Yêu đi tìm Thông Thái để hỏi :
- Ông lão giúp tôi là ai vậy ?
- Đó chính là Thời Gian – Thông Thái trả lời .
- Nhưng tại sao Thời Gian lại giúp tôi ? – Tình Yêu ngạc nhiên .
- Bởi vì chỉ có Thời Gian mới nhận ra được Tình Yêu có ý nghĩa và giá trị như thế nào !
 
Khi gặp thất bại ……..

Khi gặp thất bại , không có nghĩa là tôi thua cuộc , mà chỉ là tôi chưa gặt hái được thành công .
Khi gặp thất bại , không có nghĩa là tôi mất tất cả , mà tôi sẽ nhận được những bài học từ những lỗi lầm đó .
Khi gặp thất bại , không có nghĩa là tôi rơi vào hố sâu tuyệt vọng , mà là rèn luyện ý chí của mình với tâm niệm phải cố gắng nhiều hơn nữa .
Khi gặp thất bại , không có nghĩa là tôi đánh mất cuộc đời , mà chính những thất bạn sẽ trở thành động lực giúp tôi bắt tay làm lại từ đầu .
Khi gặp thất bại , không có nghĩa là tôi từ bỏ mục đích sống , mà càng phải hăng say nhiều hơn với hoài bão , ước mơ của mình .
Khi gặp thất bại , không có nghĩa là tôi sẽ tránh được những sai lầm về sau , mà cần phải kiên trì nhiều hơn .
 
Lâu đài cát

Mặt trời nóng như rực lửa . Gió biển mặn chát . Xa xa , những con sóng dập dềnh . Một cậu bé lom khom dùng chiếc xẻng bằng nhựa xúc cát đổ vào cái xô màu xanh để bên cạnh . Khi xô đã đầy cát , cậu bé lật úp cái xô xuống rồi cẩn thận nhấc xô lên . Ánh mắt trong veo của cậu bé ngập tràn niềm vui . Suốt cả buổi chiều cậu bé mải mê làm việc . Cậu xúc cát để đào hào , đắp tường thành . Các chai dựng đứng bỗng chốc biến thành vọng gác . Những que kem giờ đây là những chiếc cầu . Một toà lâu đài cát đang được xây lên .
Ngoài kia , nơi có những con đường náo nhiệt , tấp nập xe cộ , cũng có một người đang say mê làm việc . Giữa mớ giấy tờ chồng chất trước mặt , anh vừa trả lời điện thoài , vừa liên tục gõ vào bàn phím . Những con số nhảy múa trước mắt anh . Tâm trạng lộ rõ niềm phấn khởi khi bản hợp đồng đựơc kí kết . Lại thêm một khoản lợi nhuận nữa . Anh say sưa hoạch định các kế hoạch , tiền trợ cấp hàng năm sẽ là các vọng gác , khoản tiền kiềm được sẽ là nhũng cây cầu . Một tương lai đang đuợc xây nên .
Hai công trình đựơc hoạch định bởi 2 con người , họ có nhiều điểm giống nhau . Họ muốn biến điều nhỏ nhoi thành những điều vĩ đại . Họ cần mẫn và kiên định . Với cả 2 , thuỷ triều có thể sẽ dâng lên và có thể tất cả sẽ có thể kết thúc . Và chính lúc ấy sự giống nhau giữa họ cũng hết .
Khi hoàng hôn buông xuống , các đợt sóng kéo đến gần , cậu bé vui vẻ nhảy lên đón chào con sóng và vỗ tay reo hò . Không chút lo lắng , không chút sợ hãi , không ngạc nhiên , cậu bé vô tư đã biết rằng điều này trước sau cũng sẽ xảy ra . Và khi con sóng lớn vỗ vào bờ , xô mạnh vào toà lâu đài , cuốn theo tuyệt tác ấy vào lòng biển , cậu bé tươi cười nhặt dụng cụ lên và nắm lấy tay người cha vì đã đến lúc phải về nhà .
Còn chàng trai kia lại không hành động giống nhưcậu bé . Khi đợt sóng dâu bể của cuộc đời đổ ập lên toà lâu đài của anh , bủa vây lấy những ước mơ , khoá chặt những hoạch định , anh thấy đất trời như sụp đổ . Anh hoảng sợ , anh lấy thân mình che cho công trình , ngăn không cho các đợt sóng xô vào các tường thành mà anh đã tạo dựng . Người anh run rẩy vì sũng nước biển mặn chát . anh quát mắng đợt thuỷ triều đang dâng lên như thách thức “ Đây là lâu đài của ta , đây là công trình của ta”
Nhưng đại dương không màng chuyện trả lời . Vì cả hai đều biết cát thuộc về nưi nào …
Tôi không biết chuyện về các lâu đài cát , nhưng lũ trẻ biết rõ lắm . Hãy quan sát và học bọn trẻ . Bạn hãy xăn tay áo lên cà tạo dựng toà lâu đài cho mình . Đừng lo lắng ! Đừng sợ hãi !Nhưng hãy tạo dựng lâu đài không phải trên cát mà là trên đã với một trái tim trẻ thơ . Khi mặt trời lặn và thuỷ triều lên , bạn có thể vỗ tay hoan hô những thành qủa của mình . Để mỗi ngày trôi qua , bạn an tâm mỉm cười đi vào giấc ngủ như là một sự khởi đầu mới của cuộc sống .
 
Điều tôi muốn biết ….

Tôi không quan tâm việc bạn làm gì để kiếm sống .
Tôi chỉ muốn biết bạn khao khát điều gì và bạn có dám thực hiện ước vọng của trái tim mình hay không .

Tôi không quan tâm bạn bao nhiêu tuổi .
Tôi chỉ muốn biết bạn có sống thực sự trong tình yêu , có cuồng nhiệt với ước mơ và có dám dấn thân vào những phiêu lưu của cuộc đời hay ko .

Tôi không quan tâm người nào làm bạn tổn thương .
Tôi chỉ muốn biết bạn đã chạm đến tận cùng vết thương của mình chưa , đã mở rộng mình trước những phản trắc của cuộc đời chưa , hay bạn đang cố co mình lại và khép chặt cánh cửa tâm hồn vì e ngại phải chạm đến nỗi đau thêm một lần nữa .
Tôi chỉ muốn biết bạn có sẵn lòng sẻ chia nỗi đau với người khác và nhìn thẳng vào nỗi đau của riêng mình hay ko , hay bạn đang cố gắng dối người và dối lòng rằng mình ko hề biết đau .
Tôi chỉ muốn biết bạn đã hoà mình vào niềm vui của người khác và sống trọn vẹn với niềm vui của bản thân hay chưa , hay bạn ko dám nhảy múa hát ca dù lòng bạn rất muốn.

Tôi không quan tâm câu chuyện bạn kể có thật hay ko .
Tôi chỉ muốn biết bạn có dám làm người khác thất vọng khi sống thật với lòng mình hay ko .
Tôi chỉ muốn biết bạn có vững vàng bước tiếp con đường của mình và can đảm hứng chịu búa rìu của dư luận hay ko.
Tôi chỉ muốn biết những lời nói ngọt ngào , những cử chỉ ân cần của bạn có xuất phát từ con tim bạn hay ko .
Tôi chỉ muốn biết bạn có cảm thông với thất bại của người khác và đứng dậy được sau những thất bại của chính mình hay ko

Tôi ko quan tâm bạn sống ở đâu và nạn có bao nhiêu tiền .
Tôi chỉ muốn biết bạn có cảm nhận cuộc sống một cách trọn vẹn khi từng ngày từng giờ trôi qua .

Tôi ko quan tâm bạn là ai và bạn từ đâu đến .
Tôi chỉ muốn biết bạn có sẵn sàng sát cánh bên những người thân yêu trong những giờ phút khó khăn và chia sẻ thật lòng .

Tôi ko quan tâm bạn đã học trường nào hay học với ai
Tôi chỉ muốn biết sức mạnh nội tại nào có thể cứu sống bạn nếu tất cả sụp đổ .
Tôi chỉ muốn biết bạn có thật lòng với những người mà bạn tiếp xúc hay đó chỉ là gặp gỡ cho qua những giờ khắc trống trải .
Tôi chỉ muốn biết bạn có dành giây phút nào để đối diện với chính bản thân mình mà soi rọi những gì đã qua hay không .
 
Top